Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 46: Biệt ly

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiêu Tín Hầu muốn xuất hành, Đinh Đại bận đến mức chân không chạm đất, tự làm tất cả mọi việc giống như chuẩn bị ngự giá xuất hành vậy, từ xa giá đến hành lễ, không dám khinh thường chút nào.

Đến khi chuẩn bị xong xuôi mới đi tìm Cơ Băng Nguyên bẩm báo, Cơ Băng Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Tìm Ngự Dược Phòng gói hết các loại thuốc thường dùng lại, chỉ sợ có bệnh dịch, ngoài ra dặn dò Thanh Tùng nhớ hun ngải vào những chỗ Cát Tường Nhi ngồi để duy trì sạch sẽ.”

Đinh Đại rốt cuộc không nhịn được nói: “Hoàng Thượng không nỡ như thế, tội gì phải cho Hầu gia ra ngoài chứ? Nếu thật sự mắc dịch bệnh thì rất khó lường, Hầu gia còn nhỏ, không bằng để ở trong kinh rèn luyện thêm mấy năm.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Chính hắn đã chọn con đường mình muốn đi, trẫm không thể cản hắn.”

Thật ra Đinh Đại nhìn ra Cơ Băng Nguyên cau mày, có vẻ không hề yên tâm, lại dứt khoát trợ giúp tiếp: “Lúc này Hoàng Thượng không lo lắng Hoài Tố công tử và Chu công tử có ý đồ với Hầu gia nữa sao?” Phái hai cung nữ đi thử, thật sự là giống với việc thử con rể như đúc, Hoàng Thượng thật là quan tâm.

Cơ Băng Nguyên nhíu mày nói: “Cơ Hoài Tố này, mấy bài luận viết rất vững chắc, nhưng rốt cuộc còn trẻ tuổi, không có nhiều kiến thức, mấy bài trước đều có chút xa rời thực tế, chỉ có thể nhìn được ý chí bá nghiệp của thiếu niên này. Nhưng bài gần đây lại rất trưởng thành già dặn, cái nhìn toàn cục từ trên cao xuống, giống như là đã từng tự mình thống trị quốc qua, rất có phong cách của đế vương — chỉ là mặc dù biện pháp cay độc, nhưng vẫn khá bao quát, cứ như cả thiên hạ đều là bàn cờ của gã, quân cờ có thể tùy ý xê dịch, nên để gã xuống dân gian xem dân chúng đang sống như thế nào, quân cờ cũng chưa chắc thích để người ăn thịt tùy ý di chuyển.”

“Vân Trinh ra ngoài học hỏi kinh nghiệm với gã cũng có chỗ tốt, tâm tư người này kín đáo, giỏi mưu đồ trù tính chung — còn những phương diện khác, ta thấy Vân Trinh căn bản không hề để tâm vào chuyện tình yêu, hắn chỉ một lòng nghĩ đến tiêu cục kia thôi, trẫm cũng nhìn trúng điểm này của hắn, muốn làm chuyện gì thì cứ thẳng tiến không lùi, không để lại đường lui.” Cơ Băng Nguyên nói: “Từ từ sẽ đến thôi.”

Đinh Đại than phiền trong lòng, Hoàng Thượng, đâu có nhìn ra cái gì là từ từ sẽ đến ở trên mặt ngài chứ, ta thấy mỗi ngày ngài đều hận không thể bắt được tên dụ dỗ Tiểu Vân hầu gia kia mà.

Cơ Băng Nguyên lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Về phần Cơ Hoài Tố, nếu không phải người tốt thì chính là mối nguy lớn.”

====

Nước sôi, tỏa ra ba vòng khói xinh đẹp, Chu Giáng rót nước sôi vào trong chén trà, mùi trả liền tỏa ra.

Chu Giáng cẩn thận từng li từng tí bưng trà cho Vân Trinh, nói thầm: “Sao đột nhiên lại muốn đi trị thủy? Chuyện này không hề dễ làm, nếu không sao Cơ Hoài Tố lại có gan lớn như vậy.”

Vân Trinh nói: “Gã vẫn có chút bản lĩnh, ngay cả Hoàng Thượng còn cảm thấy gã viết luận tốt, chắc hẳn đúng là hay thật. Trị sông cũng coi là phân ưu vì Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không thể rời kinh, chúng ta đi xem một chút, mang một ít tin tức chân thật nhất về cho y.” Hắn nhớ mang mang năm đó hình như vỡ đê, rất nhiều dân đói chạy nạn đến kinh thành, đời thứ nhất hắn có phát cháo, đời thứ hai Cơ Hoài Tố cũng từng phàn nàn với hắn, cảm thấy tham quan làm hại nước.

Một đời này là bởi vì Hoàng Thượng đến hành cung, nên đã cho Cơ Hoài Tố một cơ hội sao? Lúc trước hắn nhớ sau khi thiên tai xảy ra, Hoàng Thượng vẫn luôn bề bộn nhiều việc trên triều.

Lại nói, trước đây Hoàng Thượng thường xuyên bận rộn, bắt đầu từ khi còn nhỏ tiến cung với mẫu thân, mỗi lần hắn gặp “Hoàng cữu cữu” này đều thấy y trầm mặc phê sổ gấp, nghị sự với đại thần. Rõ ràng đến Tây Sơn xem như nghỉ mát, kết quả ngày nào cũng có từng rương tấu chương được chuyển từ trong kinh đến.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng Thượng thực sự quá cực khổ, phải tìm cách gì để giúp Hoàng Thượng thư giãn đây? Mỗi ngày đều lạnh mặt phê sổ con không dứt, bàn bạc những chuyện không vui, sau này địch tới còn phải dẫn binh tướng đi đánh trận, rốt cuộc chí tôn thiên hạ này có niềm vui thú gì chứ!

Khó trách Hoàng Thượng luôn luôn lạnh lùng cũng không thích cười, không thú vị biết bao. Ánh mắt của hắn rơi vào Thiên Tử Kiếm trên bàn thờ ở một bên, nhận được món quà quý già như thế, phải tặng lại Hoàng Thượng cái gì đây.

Chu Giáng bóc một quả quýt, nhét một múi vào trong miệng hắn: “Rất nhanh trong nhà sẽ biết chuyện hôm nay, vừa rồi trong nhà khẩn cấp cho người đưa rất nhiều hành lý tới, tổ phụ ta còn gửi thư bảo ta hầu hạ cho tốt, không cho phép tranh công, cứ như ta giống đồ đần ấy. Rồi lại viết cái gì mà cứ để công lao cho quý nhân, nhất thiết không thể gây chuyện, càng không được khuyến khích Chiêu Tín Hầu làm loạn.”

Vân Trinh ăn quýt, nghe hắn ta phàn nàn liền không nhịn cười được, Chu Giáng lại nhét thêm một múi quýt cho hắn: “Ngươi nói xem, Cơ Hoài Thịnh người ta được đưa xe ngựa, đưa đồ đạc, đồ ăn trên đường, nhà chúng ta thì chỉ có một rổ dạy dỗ và căn dặn!”

Vân Trinh vừa ăn vừa cười, Chu Giáng cũng cầm quýt cười, lúc Cơ Hoài Tố đi vào liền nhìn thấy hai thiếu niên đang cười đùa vui vẻ. Chu Giáng còn trơ mặt ra nhét quýt cho Vân Trinh, hai người ngồi rất gần lại cực kì thân mật. Gã giống như bị tổn thương mà dời mắt đi, một lát sau mới chỉnh lại vẻ mặt, nhẹ nhàng gõ cửa cười nói: “Nói chuyện gì mà vui vậy? Cười tươi như thế.”

Vân Trinh thu lại nụ cười, Chu Giáng vẫn còn không có ý thức gì, chỉ đứng dậy nhường chỗ cho Cơ Hoài Tố, rót một chén trà: “Hôm nay Hoài Tố công tử rất có thể diện nhé, nhờ phúc đó mà chúng ta cũng có thể ra ngoài giải sầu một chút, còn chưa nói lời cảm ơn ngươi đâu, tới tìm chúng ta làm gì?”

Chúng ta? Cơ Hoài Tố không hiểu nổi, ngay cả tên ăn chơi này còn có thể xưng là “chúng ta” với Vân Trinh, nhớ ngày đó Vân Trinh và mình mới là “chúng ta”. Lúc ở cùng nhau, người bóc vỏ đều là Cát Tường Nhi, ngay cả mình không ăn đậu phộng cũng đều là chính hắn quan sát phát hiện ra… Cơ Hoài Tố đè sự ghen ghét trong lòng xuống, cười nói: “Trước khi đi ta muốn đến hỏi Hầu gia và Chu ngũ công tử xem có gì cần chuẩn bị và chú ý không.”

Chu Giáng nói: “Vậy cũng phải mời cả Hoài Thịnh công tử tới nữa, ngươi chờ một lát nhé.” Hắn ta quay đầu thành thạo phân phó Thanh Tùng: “Làm phiền Thanh Tùng công công đi truyền một tiếng nhé?”

Thanh Tùng cười nói: “Tiểu nhân lập tức đi, thuận tiện đến thiện phòng gọi ít điểm tâm đến đãi khách.”

Cơ Hoài Tố nhìn Thanh Tùng, rũ mắt xuống, đáng tiếc, lúc này kiếp trước hắn ta đã là quân cờ ẩn mạnh nhất của mình ở trong cung rồi, bây giờ lại bị Vân Trinh trùng sinh phá mất, mặc dù có lẽ hắn chỉ tiện tay quấy loạn, nhưng mình lại phải sắp xếp lại một lần.

Chu Giáng đẩy đĩa đựng trái cây cho gã: “Ăn quýt đi, mặc dù hơi chua, nhưng cống phẩm lại khác, nhiều nước lắm!”

Cơ Hoài Tố cầm lấy một quả quýt, chậm rãi bóc vỏ, nhưng cũng không ăn mà chỉ cười nói: “Hầu gia thật sự là rất được hoàng ân, đây là quýt Hoài Nam, bây giờ đường thủy không thông, cho nên cực quý trong kinh, nghe nói một quả có thể bán trên trăm.”

Chu Giáng nói: “A! Vậy ta đã ăn mấy lượng bạc xuống bụng rồi! Sai lầm sai lầm.”

Bên ngoài lại có một giọng nói: “Chu ngũ công tử ăn cái gì hiếm có mà đắt như vậy?” Là Cơ Hoài Thịnh đến.

Chu Giáng cười đứng dậy nhường chỗ châm trà cho Cơ Hoài Thịnh: “May mắn có người biết giá thị trường, Hoài Tố công tử nói năm nay lũ lụt, đường thủy không thông, quýt Hoài Nam cực kì đắt, Hoài Thịnh công tử nói xem co thật không?”

Cơ Hoài Thịnh ngồi xuống cười nói: “Ôi trời rõ ràng trước mắt ngươi có Phật thật, ngươi không bái, lại đến hỏi ta? Ngươi cho rằng số quýt này đến kiểu gì?”

Chu Giáng kinh ngạc nói: “Tới kiểu gì? Chẳng lẽ không phải cống phẩm trong cung, Hoàng Thượng thưởng Cát Tường Nhi sao? Ta thấy Hoàng Thượng yêu thương Cát Tường Nhi, quả thanh mai lần trước cũng thế, vừa to vừa ngọt.” Chu Giáng hâm mộ liếʍ môi một cái, nhớ lại số thanh mai kia, trong nháy mắt đã chảy đầy nước miếng.

Lúc này Thanh Tùng lại bê một đĩa nhân hạch đào ngào đường đến, nghe bọn họ nói thì cười nói: “Này sao! Chu ngũ công tử đoán sai rồi, số quýt này là Hầu gia của chúng ta hiến cho Hoàng Thượng! Hoàng Thượng rất vui, ăn liên tiếp mấy quả liền, ngay cả vỏ quýt cũng phải sai người ướp gia vị để sau này dùng làm trà uống đấy.”

Lần này ngay cả Cơ Hoài Tố cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn về phía Vân Trinh. Vân Trinh vẫn thản nhiên nói: “Đường thủy không thông thì đi đường bộ, ta mới mở một chi nhánh tiêu cục ở Hoài Nam, cũng thuận tiện chuyển hàng, ta nếm thử thấy ngon, liền hiếu kính Hoàng Thượng.”

Chu Giáng vỗ tay một cái: “Hay! Ngay cả Hoài Nam cũng mở được chi nhánh tiêu cục sao? Việc làm ăn tiêu cục này của ngươi mới mở không bao lâu, sao lại vội vã mở chi nhánh như thế?”

“Hoài Nam rừng thiêng nước độc nhiều điêu dân, núi nhiều, đạo phỉ cũng cực kỳ nhiều.”

Vân Trinh chỉ giải thích.

Chu Giáng nói: “Vậy chẳng phải tiêu cục cũng sẽ khó làm ăn sao?”

Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Chu ngũ công tử không biết, nguy hiểm càng lớn, lợi ích cũng càng lớn! Đây chính là chi nhánh mà chúng ta tỉ mỉ chọn ra, mấu chốt nhất là tiêu sư trong tay Vân Trinh mới thật sự là tinh anh, khai trương không bao lâu mà đã nổi tiếng ở Hoài Nam, việc làm ăn chưa từng gián đoạn. Ngay cả thương đội nhà mẫu thân ta cũng dùng tiêu cục của chúng ta đấy.”

Vân Trinh cười nói: “Hộ vệ thương đội nhà họ Chu cũng cực kì nhanh nhẹn dũng mãnh, không cần chúng ta hộ tiêu cũng có thể thoải mái đi lại.”

Cơ Hoài Thịnh khoát tay: “Ngươi không biết đấy chứ, không phải hộ vệ nhanh nhẹn dũng mãnh, mà là đút lót đủ tiền cho thủ lĩnh đạo phỉ trên đường rồi, chúng ta đều giao phí bảo hộ định kỳ, may mà gần đây nghe nói đám đạo phỉ kia đã bị diệt không ít, hình như không rảnh để ý đến bên này…”

Cơ Hoài Tố thấy ba người bọn họ càng nói càng thân thiết, chủ đề không biết lệch đi đâu rồi, liền nhẹ nhàng ho khan: “Nói đến đạo phỉ, con đường lần này chúng ta đi tất nhiên cũng có không ít, tuy có Long Tương Doanh hộ vệ nhưng cũng không lạc quan, phải biết rất nhiều lưu dân đến đường cùng cũng sẽ tụ tập lại thành phỉ, bởi vậy vẫn phải lập kế hoạch tốt mới được. ”

Cơ Hoài Thịnh nghiêm túc nói: “Không sai! Hoài Tố nói rất đúng, ta mang lộ trình mà thương đội nhà ta hay đi, chúng ta phải sắp xếp tuyến đường, chỗ ăn nghỉ trước mới được. Hôm nay ta đã bảo đại sư phó thương đội nhà ta làm trước, mọi người nhìn xem có được hay không.”

Chu Giáng vỗ tay nói: “Thương đội nhà họ Chu nổi tiếng thiên hạ, đương nhiên là cực kì thích hợp rồi!”

Cơ Hoài Thịnh ngại ngùng cười một tiếng: “Chu ngũ công tử quá khen… vấn đề lớn nhất trên đoạn đường này là đưa tin, thương đội nhà ta cũng có bồ câu đưa tin, nhưng lần này chúng ta đi quá mức rêu rao, chỉ sợ bồ câu sẽ bị ai đó có tâm bắn mất, bởi vậy vẫn phải nghĩ cách khác.”

Chu Giáng vỗ tay nói: “Việc này thì dễ rồi! Ta dẫn mấy người đi theo từ xa, xem có kẻ xấu nào đi theo chúng ta không!”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Chu ngũ công tử đúng là thông minh, người sáng suốt nhìn một cái liền nhận ra…”

Cơ Hoài Tố cười khổ trong lòng, thấy mấy tên dở hơi này càng nói càng lệch, chẳng biết lúc nào mới có thể nói đến chuyện chính, liền đảo mắt nhìn Vân Trinh. Lại thấy Vân Trinh đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh, khóe miệng cũng cong lên thành nụ cười đắc ý. Vẻ mặt sinh động này giống như lúc trước khi nghĩ tới điều gì hay, vội vã báo cho mình biết để được khen thưởng. Trong lòng gã không khỏi rung động, ôn nhu hỏi Vân Trinh: “Chiêu Tín Hầu có ý tưởng gì hay sao?”

Vân Trinh bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn gã một cái, ý cười vẫn còn: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới có một số việc cần dặn người trong nhà đưa tới, các ngươi cứ thương lượng trước, ta đều nghe các ngươi, ta đi ra ngoài trước một chút.”

Hắn đứng lên ra ngoài, bước đi nhẹ nhàng, hắn đã nghĩ ra phải tặng lại Hoàng Thượng cái gì rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »