Chương 23: Ngắm hoa

Gió xuân như rượu, đào mận nở bung, ánh nắng chói loá, hôm nay là ngày hưu mộc, không cần lên triều.

Cơ Băng Nguyên vừa đến võ đài cưỡi ngựa một vòng, cả người ướt đẫm trở về thay quần áo, lật tấu chương ra không thấy có gì đặc biệt, lại mở sổ con thỉnh an hàng ngày của trưởng sử Chiêu Tín Hầu, nhìn thấy trong đó có nói đến tổ chức tiệc hoa, liền nhìn kỹ thời gian, ngạc nhiên nói: “Hôm nay là ngày tháng tốt sao? Không phải trước đó Cát Tường Nhi vẫn luôn trốn tránh xã giao à? Sao bỗng nhiên lại muốn mở tiệc ngắm hoa?”

Đinh Đại: “Bệ hạ quên rồi sao, không phải hôm kia Chiêu Tín Hầu phủ chuyên môn đưa hai bồn ‘Đế Quân Bào’ vào hiếu kính ngài sao? Lúc ấy ngài đang nghị sự, nói sẽ ngắm sau, về sau lại bận rộn việc hạn hán ở phía đông, liền không để ý đến nữa. Lần này Hầu phủ tổ chức tiệc ngắm hoa, nghe nói chính để ngắm hoa xanh do Chiêu Tín Hầu phủ trồng ra.”

Cơ Băng Nguyên khẽ giật mình nhớ lại: “Đúng rồi, có nhiều việc nên quên mất, trình lên trẫm nhìn một cái.”

Đinh Đại cười cho người đưa lên, Cơ Băng Nguyên thấy đoá hoa duyên dáng yêu kiều, thân xanh dài, những cánh hoa ôm trọn lấy nụ xanh, lá xanh mơn mởn, quả nhiên có màu xanh nhạt, đến gần còn ngửi thấy mùi thơm ngát thoải mái, không khỏi thả lỏng: “Hiếu kính không tệ.”

Đinh Đại lại uyển chuyển cười nói: “Hôm nay đúng là ngày lành, chính là sinh nhật mười tám tuổi của Hoài Thanh công tử phủ Tần Vương, Lễ bộ đã sớm phong quận vương theo ý chỉ của bệ hạ rồi, đất phong ở Tuần Dương, sau hôm nay sẽ phải gọi Hoài Thanh công tử là Tuần Dương quận vương.”

Cơ Băng Nguyên run lên, quay đầu nhìn Đinh Đại, đã hiểu được ý của ông ta, hỏi: “Cát Tường Nhi và Cơ Hoài Thanh có xích mích gì trong học đường sao?” Còn chọn ngày người ta được phong quận vương để tổ chức tiệc ngắm hoa, rõ ràng là muốn gây sự.

Đinh Đại cười nói: “Chắc là muốn xả giận cho Ngũ công tử nhà Định Quốc công, nghe nói tiết cưỡi ngựa bắn cung hôm trước, Chu Ngũ công tử bị Hoài Thanh công tử không cẩn thận đánh rơi ngựa, ngã gãy mắt cá chân, Chiêu Tín Hầu vẫn luôn chơi thân với Chu Ngũ công tử mà.”

Cơ Băng Nguyên nhìn ông ta vài lần: “Được rồi.” Nhưng trong lòng y cũng đã biết rõ, xem ra “không cẩn thận” này cũng không phải là không cẩn thận bình thường.

Y suy nghĩ một chút lại cười: “Cho nên là La trưởng sử thấy không tốt, quanh co lòng vòng muốn cáo trạng với trẫm đây mà, ta nói tại sao sổ con thỉnh an nói về tiệc ngắm hoa lại viết dài dòng như thế, chắc là cũng không khuyên nổi Cát Tường Nhi.”

Đinh Đại cẩn thận hỏi: “Vậy tiệc ngắm hoa thì sao?” Chiêu Tín Hầu còn nhỏ tuổi, chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đối đầu với Hoài Thanh tiểu quận vương, thì cũng là trò tranh đấu giữa mấy đứa trẻ, nhưng nếu Bệ hạ đích thân tới thì lại khác, cho nên hắn mới lòng vòng nhắc nhở bệ hạ hôm nay cũng là ngày Cơ Hoài Thanh được phong quận vương.

Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm đi ngắm hoa.”

Đinh Đại nghiêm túc hẳn đi, khom người thật sâu: “Vâng.”

Cơ Băng Nguyên đứng dậy, thay một bộ y phục hàng ngày, tuy rằng là cải trang xuất hành, không cần ảnh hưởng đến dân chúng, nhưng Hoàng đế xuất hành, vẫn phải đảm bảo đề phòng thật tốt, Cao Tín đã vội vã nhanh nhẹn gọi mấy cấm vệ đi chuẩn bị sẵn rồi.

Đinh Đại cũng tính toán mấy việc trong lòng, xe vua, quần áo, đồ ăn thức uống tự mang theo vân vân, còn thấy hơi sốt ruột, đang muốn thay quần áo cho Cơ Băng Nguyên, lại nghe được Cơ Băng Nguyên đột nhiên hỏi ông ta: “Sao mấy ngày nay không thấy Thanh Tùng?”

Đinh Đại căng da đầu, gục đầu xuống nói: “Thanh Tùng mắc bệnh ho, đã chuyển ra ngoài dưỡng bệnh rồi.”

Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn ông ta một cái: “Sao trẫm lại loáng thoáng nghe nói là hắn ta đắc tội Chiêu Tín Hầu, không thể nương thân, mới tự xin đi ra?”

Đinh Đại không dám nói nữa, vội vàng quỳ xuống: “Nô tài tội đáng chết vạn lần.”

Trong lòng Cơ Băng Nguyên có chút mệt mỏi, ngồi xuống thản nhiên nói: “Vẫn là như thế, nếu trẫm thiên vị ai đó, rất nhanh người đó sẽ gặp xui xẻo, hoặc là phạm chút sai lầm nhỏ, hoặc là bị vạch tội… Long ân của Thiên tử sẽ giống như tai hoạ vậy.” Nếu đã tốn công tốn sức truyền lời đồn này cho mình nghe được, đương nhiên y cũng phải biết rõ ràng, quả nhiên Vân Trinh lại bị tính kế?

Ỷ vào việc được sủng mà kiêu, thiện quyền độc đoán, ngay cả Đinh Đại bên cạnh hoàng thượng đều không để vào mắt, đồ đệ của Đinh Đại đắc tội hắn, chỉ mới một câu đã đuổi ra, Đinh Đại còn không dám nói gì.

Từng câu chỉ trích đều là điều kiêng kị nhất.

Nhưng Cơ Băng Nguyên cũng không thèm để ý, chỉ là hôm nay rảnh rỗi mới muốn kết thúc việc rắc rối này thôi.

Đinh Đại đổ mồ hôi như mưa, cuống quít dập đầu: “Thiên tử phúc phận vô biên, là nô tài hầu hạ không chu toàn, để cho người ta tính kế Thanh Tùng, Chiêu Tín Hầu đã nhìn ra nên mới tốt bụng che giấu giúp, nhưng cũng đã nói không thể để Thanh Tùng lại ở trước mặt Hoàng Thượng được, thế là nô tài liền đuổi Thanh Tùng ra… Đều là nô tài đáng chết! Đều là nô tài đáng chết!”

Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Cho nên Thanh Tùng ra ngoài là có liên quan đến Chiêu Tín Hầu thật?”

Đinh Đại cúi thấp người xuống, trước tiên kể việc Thanh Tùng cầu xin Chiêu Tín Hầu vì cung nữ đồng hương ra, lại nói: “Sau đó nô tài đã thẩm vấn Thanh Tùng, Thanh Tùng không dám giấu giếm, nói rõ một năm một mười, chính hắn ta cũng ngẫm lại, cảm thấy chuyện này quá khéo. Nhưng nô tài đã phái người tra xét, đúng là có liên quan đến họ hàng thích của Kinh Triệu Doãn, là tiểu quan Ngũ phẩm mới từ Quảng Nam đến, ỷ vào mình có chút tiền, liền mượn tên tuổi của Kinh Triệu Doãn muốn nạp một mỹ thϊếp, còn nhìn trúng vị đồng hương kia, nếu như việc này thuận lợi, không chê vào đâu được, nô tài vô năng, lại không tra ra người sau lưng.”

Cơ Băng Nguyên cười lạnh: “Nếu có thể để ngươi tra được vậy thì không phải là thủ đoạn của môn phiệt trăm năm trong kinh thành có thể làm ra rồi. Thế gia môn phiệt làm việc, sao có thể để lại dấu vết chứ, đây cũng chỉ là một chiêu được thì được không được thì thôi, ngược lại là Cát Tường Nhi tỉnh táo, đúng là hơn ngươi.”

Y dựa vào thành ghế: “Chẳng trách ta thương hắn, hắn luôn để tâm vào trẫm, bởi vậy mới một lòng suy nghĩ vì trẫm.”

Y rũ mắt nhìn Đinh Đại vài lần: “Thanh Tùng là người được ngươi dạy dỗ từ lâu, thật ra trong lòng cũng có chút tiếc nuối đúng không?”

Đinh Đại dập đầu: “Là nô tài không dạy tốt, tội đáng chết vạn lần.”

Cơ Băng Nguyên cười: “Cứ để hắn ta đến hầu hạ đi, sau chuyện lần này, trẫm nghĩ về sau hắn ta sẽ có thể đáng tin hơn chút — giáng cấp ba, ngươi dạy dỗ không nghiêm, phạt bổng lộc một năm đi.”

Đinh Đại dập đầu: “Nô tài thay Thanh Tùng cảm ơn bệ hạ ân điển!”

Cơ Băng Nguyên lại đứng lên: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Chiêu Tín Hầu đi, trẫm thật sự muốn biết, người phía sau tốn sức như thế, cuối cùng lại để Chiêu Tín Hầu có thêm ơn tình, bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào.”

Y sửa sang lại ống tay áo: “Đi ngắm hoa thôi, đứa nhỏ này, trẫm chỉ nói bình thường đều là trẫm thương hắn, bây giờ xem ra là trong lòng hắn có trẫm, không phí công trẫm vun trồng mỗi ngày.”

Từ sáng sớm đã có không ít khách khứa đến Chiêu Tín Hầu phủ, trưởng sử La Thái Thanh đón một đợt khách xong, vừa lau mồ hôi vừa đau khổ nói với Chương Diễm: “Sao tiên sinh không khuyên Hầu gia, khách khứa đến đây không phải dòng bên thì chính là một vài thứ tử văn thần, học sinh đại diện tới dự tiệc… Một bên là quận vương phủ, một bên là Hầu phủ, không phải trận đấu này khiến người ta tức chết sao? Chỉ có thể nói là may mà có Mai lão đại nhân đến, mới lấy được chút mặt mũi…”

Chương Diễm nhìn Vân Trinh ung dung ở bên ngoài đón tiếp Mai lão đại nhân, nói: “Cả đời Mai lão đại nhân là học sĩ Hàn Lâm, xuất thân thanh lưu, chỉ có một đứa con gái đã lấy chồng xa, ông ta đã lớn tuổi, lúc nào cũng có thể cáo lão về quê, đương nhiên không cần leo lên Quận vương. Có mấy đồng học của Hầu gia ở trong học cung đến?”

La Thái Thanh thấp giọng nói: “Chỉ được mấy người thôi, đều là những người không có tài cán gì, chắc hẳn là Quận vương không mời.”

Chương Diễm cười: “Hầu gia lớn rồi, tự có chủ ý.”

La Thái Thanh nhìn hắn ta bình chân như vại thì dậm chân, kéo tay áo hắn ta nói: “Nhưng chuyện này sẽ đắc tội đối phương, lại không có ý nghĩa gì, chẳng phải là hại người không lợi mình sao?”

Chương Diễm cười nói: “Cứ nhìn xem sẽ còn có khách mời nào tới nữa đi.” Hắn ta vừa nói xong, lại nghe ở cổng thông báo Cơ Hoài Tố công tử đến.

Chương Diễm khẽ giật mình, hỏi: “Họ Cơ?”

La Thái Thanh cũng kinh ngạc: “Là con trai thứ tư của Khang vương, không quá được sủng ái.” Vân Trinh cũng sửng sốt, đứng lên ra ngoài đón tiếp, dù sao cũng là vương tôn.

Vân Trinh ra đón Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Tố cười nói: “Nghe nói quý phủ trồng được hoa xanh, bình thường ta cũng yêu thích hoa cỏ, đang muốn xem kỹ, đáng tiếc Chu Giáng bị thương, lát nữa chúng ta cùng đi thăm hắn ta?”

Vân Trinh không biết vì sao hôm nay người lắm mưu kế như Cơ Hoài Tố lại không tiếc đắc tội Cơ Hoài Thanh, tới tham gia cuộc cạnh tranh rõ ràng này của hắn, nhưng ai đến cũng đều là khách cả, hắn chỉ thở dài nói: “Thầy Mai cũng ở đây, nếu Hoài Tố công tử đã tới thì hãy vào chào thầy đi.”

Cơ Hoài Tố cười nhạo: “Có phải thầy Mai lại nổi hứng bắt ngươi làm thơ gì không?”

Vân Trinh có chút không chịu được giọng điệu làm như thân quen lắm của gã, quay sang nói: “Mời Hoài Tố công tử đi bên này.”

Cơ Hoài Tố nói: “Không cần quá khách khí, gọi tên của ta là được rồi.” Gã chớp mắt, nhìn ra được Vân Trinh đang né tránh, gã thực sự không thể hiểu được, rõ ràng mình mạnh hơn Chu Giáng kia nhiều, hôm nay gã lại cố ý không đến chỗ Cơ Hoài Thanh, mặc dù Lâu Tử Hư cực lực khuyên can, nhưng gã vẫn tới nơi này.

Hiếm khi gã có lòng háo thắng với Vân Trinh, gã cũng không tin, mình kiên nhẫn kết bạn, đối phương vẫn còn từ chối như thế.

Vân Trinh không nói gì, vừa đưa gã vào gặp Mai lão hàn lâm, La Thái Thanh bỗng nhiên vội vã đi từ bên ngoài vào cười nói: “Hầu gia, Khuất lão thái phó tới.”

Vân Trinh khẽ giật mình, Mai lão hàn lâm cười nói: “Lão Khuất đã tới, đúng lúc lắm! Ông ta thích ngắm hoa nhất mà.” Vừa dứt lời, Khuất lão thái phó đã đi đến, nhìn thấy ông ta thì cười nói: “Sao? Ngươi còn muốn thi làm thơ với ta nữa à? Hôm nay đã chuẩn bị được nhiều chưa?”

Ông ta liếc nhìn Cơ Hoài Tố đứng dậy đối hành lễ với mình, cười nói: “Vị này là…”

Cơ Hoài Tố cung kính nói: “Học sinh Cơ Hoài Tố bái kiến Khuất lão thái phó, Khang vương là gia phụ, đã từng được thái phó dạy bảo.”

Khuất thái phó cười: “Hoá ra là con trai của Khang vương điện hạ.” Ông ta lại suy nghĩ nhìn Cơ Hoài Tố: “Cũng không giống Khang vương lắm, tính tình rất trầm ổn, học hành như thế nào?”

Mai Hàn lâm cười nói: “Hoài Tố công tử viết sách luận vô cùng tốt, thi từ cũng cực kì giỏi.”

Cơ Hoài Tố đứng đấy cung kính nói: “Nhờ có các vị tiên sinh dạy tốt.”

Khuất thái phó có vẻ hài lòng, mời tất cả bọn họ ngồi xuống mới cười hỏi Vân Trinh: “Quả nhiên là trồng ra được hoa xanh sao?”

Vân Trinh nói: “Năm ngoái trong phủ mua một số người, không ngờ lại có một người cực giỏi trồng hoa, thế mà còn trồng được mấy bốn hoa xanh, vô cùng hiếm có, liền mời chư vị đại nhân đến ngắm hoa, ta thấy thời gian cũng không còn sớm, lát nữa sẽ mở tiệc mời lão thái phó đi ngắm hoa.”

Khuất thái phó lại cười hỏi vài câu, Mai Hàn lâm ở một bên góp lời, không khí trong phòng khách vui vẻ hòa thuận.

La Thái Thanh ở xa lau mồ hôi: “Đây chính là đế sư chân chính sao, cũng không đưa thϊếp mời, sao lại tới? Cũng may mà ông ta tới.”

Chương Diễm quay đầu cười: “Ta đã thấy rất nhiều học sinh lặng lẽ phái người trở về truyền lời, đế sư ở đây, còn là người đứng đầu giới văn học trí thức, gọi là sao sáng cũng không quá đáng, ta thấy ngươi nên tranh thủ chuẩn bị thêm ghế ngồi, rất nhanh sẽ còn có vài văn thần tới, đã lâu rồi Khuất thái phó không tham gia yến hội, hôm nay đúng là nể mặt Hầu gia.”

La Thái Thanh vô cùng mừng rỡ, lặng lẽ nói với Chương Diễm: “Ta nghe nói Cơ Hoài Thanh mời được không ít cử tử cao trung của kỳ thi mùa xuân năm nay, nghe nói đều là những tài tử đã từng mời lúc trước, quả nhiên lần này có không ít người trúng giải, bây giờ đế sư tới đến bên này, ha ha ha… Nhất định là vì Hầu gia chúng ta hành hiệp trượng nghĩa hôm trước…”

Ánh mắt Chương Diễm loé lên, vừa muốn nói cái gì, chỉ nghe thấy ở cổng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, đầu tiên là một đội thị vệ võ trang đầy đủ chạy vội vào, nhanh chóng dọn đường, thành thạo trấn giữ phía trước hai bên sảnh đường, sau đó vô số nội thị áo xanh nối đuôi nhau vào, tiếng vỗ tay lanh lảnh như được huấn luyện nghiêm chỉnh — đây là có ý yên lặng dọn đường.

Một vài vị khách không hiểu rõ, chỉ im lặng không nói gì, toàn bộ phòng khách đều im ắng hẳn đi, còn một vài đại thần, tông thất thường xuyên vào cung đã nhận ra đây là lễ nghi cấm cung, tất cả đều ngạc nhiên nhìn.

Thánh giá đích thân tới!