- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 147: Phiên ngoại 2: Đi Giang Nam (3)
Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
Chương 147: Phiên ngoại 2: Đi Giang Nam (3)
Vân Trinh bị dạy dỗ, ngày hôm sau ngủ đến trưa mới đứng dậy.
Hắn lười biếng đi ra, cũng không tìm người hầu hạ mà tự xuống bếp lấy một ít đồ ngồi trên mũi thuyền vừa nhìn mặt nước vừa ăn, hai chân cởi giày chỉ để chân trần khua nước.
Không biết Cơ Hoài Thịnh chui ra từ chỗ nào, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn. Vân Trinh quay đầu nhìn thấy liền ném cho hắn ta một quả. Cơ Hoài Thịnh cầm trong tay cắn mạnh một miếng, lại nhìn thấy hắn vô cùng vui vẻ, trên người mặc áo ngoại bào rộng rãi, cổ áo lụa bên trong nới lỏng để lộ từng vết tích trên da thịt.
Lúc trước hắn ta chỉ biết Vân Trinh thích long dương, nam tử dùng sức nên mới có thể để lại dấu vết rõ ràng như thế.
Nhưng khi biết một người khác là ai, hắn ta đã không còn suy nghĩ gì nữa rồigì.
Đứng đầu thiên hạ, thống ngự tứ phương, ung dung trang nghiêm, lạnh lùng hờ hững, bất kỳ ai đến gần y đều phải ngừng thở. Đương nhiên nghĩ lại cũng thấy Hoàng Thượng vô cùng yêu thương Vân Trinh thật.
Lúc trước chỉ cho rằng là thương hại và trông coi đối với tiểu bối, là sự khẳng định và đáp ứng với chiến công ngày xưa của Định Tương trưởng công chúa.
Vừa nghĩ tới liền hận không thể cho mình mấy cái tát.
Ngu! Quá ngu! Rõ mồn một trước mặt vậy! Thế mà hắn ta lại làm như không thấy? Còn đề cử biểu muội mình làm thϊếp cho Vân Trinh?
Tại sao Cơ Hoài Tố lại bí quá hoá liều, rõ ràng là không thể cướp được! Không thể cướp được!
Cơ Hoài Thịnh quả thực không nhịn được muốn rớt nước mắt đồng tình với Cơ Hoài Tố, một khi nghĩ đến là Hoàng Thượng, hắn ta còn chẳng có dũng khí để hỏi Vân Trinh!
Đây chính là người giống như thần linh đó!
Sao Cơ Hoài Tố có thể giành được? Hắn ta quá bội phục dũng khí của Cơ Hoài Tố, dám cướp nữ nhân của Hoàng Thượng… Không đúng, cướp nam nhân… Sao càng nghĩ càng kì quái vậy…
Cơ Hoài Thịnh quan sát kỹ Vân Trinh, thần thái của hắn vẫn hoàn toàn như trước đây, nhìn chỗ nào cũng không nhận ra dáng vẻ của yêu phi, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa bé thôi! Cũng không hề có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, rốt cuộc hắn có cái gì để mê hoặc được người anh minh thần võ như Hoàng Thượng?
Tính tình cũng thẳng thắn, không thích ai liền trở mặt — bây giờ mới biết được hóa ra là do Hoàng Thượng chiều hư. Lão An Vương ban thưởng tên Phượng Cử đương nhiên là vì đã sớm biết. Chân long trên trời, ắt phải có cả Phượng cử đi theo, quả nhiên là đã sớm biết rồi! Khó trách lại chọn Thanh Bình vương, chậc, đều là cáo già cả.
Khuất thái phó… Tất nhiên cũng biết!
Cơ Hoài Thịnh vừa cắn răng bóc vỏ quýt trong tay, vừa nhét vào trong miệng. Có ngốc không chứ? Ngươi nói ngươi xem! Có bị đần không?
Vân Trinh quay đầu thấy hắn ta gặm cả vỏ quýt thì bật cười, cướp lại: “Nghĩ gì thế? Ăn cả vỏ?”
Cơ Hoài Thịnh ngượng ngùng: “Thấy ngươi nhàm chán quá mà, hôm nay chơi cái gì? Bạn giá thực sự quá nhàm chán.” Hắn ta lặng lẽ nói: “Thế mà Hoàng Thượng và Khuất thái phó còn đang đọc sách!”
Vân Trinh rất tán thành: “Đúng vậy, khó trách ta nói sao Hoàng Thượng lại nghe nhiều biết rộng như thế, hóa ra y đi đến đâu cũng không rơi khỏi quyển sách.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Trên thuyền rất nhàm chán.”
Vân Trinh nói: “Không có việc gì, đêm nay sẽ đến núi Định Tương, ngày mai Hoàng Thượng sẽ dẫn chúng ta đi leo núi.”
Cơ Hoài Thịnh phấn chấn nói: “Núi Định Tương? Chính là ngọn núi trước kia mẫu thân ngươi cứu giá?”
Vân Trinh gật đầu: “Đúng thế.”
Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Trưởng công chúa là một truyền kỳ.”
Vân Trinh ngóng trông: “Ta rất nhớ nàng, chắc chắn lúc còn trẻ nàng rất có mị lực.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Đúng vậy, ngoại tổ phụ của ta đã từng gặp nàng một lần. Khi đó nàng đến mượn lương, nói là lương không đủ, tính cách vô cùng phóng khoáng.”
Vân Trinh giật mình nói: “Thế mà ông ấy lại có quan hệ như vậy với mẫu thân ta? Có rảnh ta phải đến thăm ông ấy mới được.”
Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Vậy chắc ông ấy sẽ vui chết mất.”
Vân Trinh quơ chân nhẹ nhàng cười, hiển nhiên vô cùng chờ đợi đến ngày leo núi hôm sau.
Đợi đến đêm, quả nhiên chiếc thuyền đã dừng lại bên bờ sông Định Tương. Khuất thái phó cao tuổi đã sớm nói là sẽ không đi. Vân Trinh thì vui vẻ gắp thức ăn lấy lòng Cơ Băng Nguyên, Cơ Băng Nguyên thấy hắn như vậy thì rất buồn cười, nhưng nghĩ đến hôm qua mới giày vò hắn, sợ thân thể hắn chưa có khôi phục tốt, ngày mai lại phải leo núi cho nên đêm đó cũng không để Hoàng hậu thị tẩm, chỉ bảo hắn trở về phòng ngủ sớm một chút.
Cơ Băng Nguyên nói đi ngủ sớm để hôm sau dậy sớm leo núi.
Vân Trinh nằm một mình kích động đến mức không ngủ được, đêm khuya chạy đến trên mạn thuyền ngồi nhìn nước sông. Ánh trăng trên trời chiếu vào trong nước dập dờn theo làn sóng. Hắn đưa tay vẩy nước mát, bỗng nhiên cảm giác trong nước như có một vòng xoáy, trong vòng xoáy lại như có bóng người.
Hắn vô cùng kinh hãi, liền thò người ra xem. Đột nhiên vòng xoáy đối diện lại truyền đến một lực hút lớn, hắn không chống lại được mà rơi vào mặt xông. Bùm, bọt nước văng khắp nơi, chưa kịp lấy lại tinh thần đã rơi vào trong nước, chỉ nghe được loáng thoáng tiếng kêu truyền đến trên đầu. Nhưng hắn đã hoảng hốt bị quấn vào trong vòng xoáy rồi.
Hắn không giỏi bơi lắm, chỉ có thể ra sức giãy giụa trong nước, nhưng vẫn không thể tránh khỏi uống phải mấy ngụm. Đột nhiên có người ôm chặt lấy hắn kéo lên mặt nước, mơ mơ màng màng cảm giác có người kéo hắn lên trên bờ, ép nước ra cho hắn.
Đến khi hắn tỉnh táo lại mới phát hiện đang ở giữa ban ngày.
Mình đang ở bên bờ sông cây cối xanh um, còn có không ít hoa dại nở tưng bừng. Nơi xa là núi non trập trùng, rừng sâu thăm thẳm.
Có mấy người đang cúi đầu nhìn hắn, trong đó có một nữ tử trẻ tuổi tùy tiện cười nói: “Hình như là tiểu công tử nhà ai? Trông cũng có vẻ thuận mắt, không bằng giữ lại sơn trại làm chồng nuôi từ bé của ta đi.”
Vân Trinh ướt đẫm ngồi dậy, nhìn diện mạo nữ tử kia chỉ cảm thấy như trong mơ: “Nương!”
Vẻ mặt nữ tử kia đã nứt ra, mấy nam tử bên cạnh ôm bụng cười to: “Lão đại, con của ngươi đến rồi! Nuôi chồng từ bé làm gì? Trực tiếp nhảy cóc nuôi con trai đi!”
Trong đó có một nam tử ướt dầm dề, có vẻ là người mới cứu hắn lên, trầm giọng nói: “Chỗ này hoang vắng không có dấu người, sao tự nhiên lại có một tiểu công tử giàu sang như thế? Ngươi rơi xuống nước từ nơi nào?”
Vân Trinh nhìn về phía hắn ta, mờ mịt nói: “Trên thuyền…”
Nam tử cau mày nói: “Là gặp phải thủy đạo sao?”
Mấy nam tử bên cạnh mồm năm miệng mười nói: “Thiên hạ đại loạn, chỗ nào cũng đang đánh trận, đạo phỉ nhiều như ma, sao lúc này còn dám ra ngoài chứ.”
“Đáng thương cho da mịn thịt mềm này, không tìm thấy người nhà chúng ta cũng không kiếm được tiền chuộc nha, bây giờ xử lý thế nào? Bỏ hắn ở chỗ này tự sinh tự diệt? Mang về còn lãng phí lương thực, Chương này tiên sinh lại muốn mắng lão đại của chúng ta thôi.”
“Nhìn đầu óc hắn không tỉnh táo lắm, giữ lại sẽ không bị Thanh Long quân bên kia chộp tới làm quân lương chứ.”
Đầu óc Vân Trinh vô cùng hỗn loạn, vô ý thức hỏi: “Thiên hạ đại loạn? Bây giờ là năm bao nhiêu?”
Một nam tử cười nói: “Phải xem ngươi đang nói thế nào, nếu nói về Ung triều thì chính là Khánh Hoà năm thứ mười ba, nếu nói về Bắc Ngụy… bao nhiêu năm rồi? Ba năm hay là năm năm? Nghe nói Bắc Ngụy đã chiếm được Nam đô, lão già Hoàng đế cũng chạy trốn đến Giang Nam rồi… Nói không chừng một lúc nào đó sẽ biến thành Ngụy triều thật đấy.”
“Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, ai làm Hoàng đế cũng vậy, dù sao cũng không biết trồng trọt.”
Vân Trinh hoảng hốt. Khánh Hoà, đây là niên hiệu của tiên đế!
Hắn quay mặt đi nhìn nước sông kia, chỉ thấy ánh nắng chói chang, nước sông cuồn cuộn, hoàn toàn không nhìn ra đêm khuya yên tĩnh đen nhánh kia nữa. Hoàng Thượng không tìm thấy mình liệu có nổi điên không? Mình nhảy lại sẽ có thể trở về sao?
Lại thấy nữ tử trông rất giống mẫu thân hắn đến gần nhìn kỹ, nói: “Đúng là có chút giống ta, nương ngươi rất giống ta sao?”
Đám thổ phỉ phía sau cười đến ngửa tới ngửa lui: “Lão đại, ngươi đúng là không biết ngượng. Ngươi phải gả cho một nam quân rất đẹp mới có thể sinh ra được đứa trẻ tuấn tú thế này nha!”
Chóp mũi Vân Trinh chua chua, vành mắt đỏ lên. Chẳng lẽ mình đang gặp được mẫu thân trẻ tuổi còn đang làm trùm thổ phỉ sao!
Mẫu thân qua đời rất nhiều năm, hắn sống lại hết đời này đến đời khác nhưng lại chưa từng được gặp mẫu thân mình.
Hắn lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra không ngừng. Hắn vừa buồn vì lúc này mẫu thân còn trẻ sẽ không nhận ra mình, vừa sầu lo mình không biết đã lạc đến nơi nào, liệu Cơ Băng Nguyên có nóng lòng hay không, mình có thể trở về được nữa không… Bỗng nhiên một suy nghĩ nhảy từ trong đầu ra ngoài.
Nếu hắn đã trở về quá khứ, có phải sẽ có cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng tuổi trẻ hay không!
Hắn bỗng nhiên phấn chấn nhìn về phía mẫu thân, trông mong nói: “Đại tỷ tỷ, ngài thu lưu ta được không? Ta ăn không nhiều, ta còn biết cưỡi ngựa bắn tên! Ta sẽ làm việc cho ngài!” Nếu đi theo mẫu thân, chức hẳn tiếp theo sẽ là cứu tiên đế, sau đó phong thành Công chúa, sau đó sẽ có thể nhìn thấy Thái tử nha!
Mấy tên thổ phỉ lại cười ầm lên: “Lão đại, người ta coi trọng ngươi thật kìa!”
Phàn Tuệ Tuệ nhìn thiếu niên kia ướt đẫm mắt nhìn nàng, đôi mắt cũng ướt sũng, vành mắt đỏ đến đáng thương, nghĩ thầm đúng là cổ quái. Sao vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy cực kỳ thân quen, đúng là không thể nói ra câu từ chối được. Ngẫm lại đứa nhỏ này ăn mặc sang trọng, nhìn có vẻ cũng ngây thơ đơn thuần, không biết sao lại bị rơi xuống nước. Nếu mình mà mặc kệ thật, sợ rằng hắn sẽ không chạy thoát được trong rừng rú đêm hôm. Nàng mềm lòng nói: “Nhìn qua trông ngươi giống con nhà trong sạch, chúng ta chính là sơn phỉ đấy!”
Vân Trinh nói: “Vừa nhìn đại tỷ tỷ liền biết là người tốt!”
Phàn Tuệ Tuệ nghẹn lời, hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”
Vân Trinh nói: “Vân Trinh, Vân trong đám mây, Trinh trong may mắn.”
Đám sơn phỉ đều không biết chữ, cũng hàm hồ kêu lên: “Vân tiểu đệ sao, ta tên là Tống Tam, hắn ta là Vương Nhị, đều gọi ca là được rồi. Đây chính là lão đại của chúng ta, ngươi cứ gọi là là Phàn lão đại — Lại mang một miệng ăn trở về, ta nói này đại tỷ, chắc chắn lát nữa Chương tiên sinh sẽ lại nói ngươi.”
Phàn Tuệ Tuệ nói: “Được rồi, chẳng lẽ lại để mặc người ta ở đây sao. Đến đêm còn có sói nữa, ngươi xem quần áo hắn ướt sũng, đừng để bị bệnh.”
Vân Trinh vô cùng vui vẻ đứng lên, mấy tên sơn phỉ bỗng nhiên phát hiện, khá lắm! Dáng dấp hắn vẫn rất cao! Mọi người nói: “Được thôi, có vóc dáng như thế này, dù sao cũng có thể làm việc được.”
Phàn Tuệ Tuệ lại có chút sầu não, đám sơn phỉ chỉ cười: “Đột nhiên nông nổi, trở về lại sợ Chương tiên sinh mắng chứ gì. Người trong sơn trại chúng ta càng ngày càng nhiều, lần trước ngươi cứ nhất quyết thu lưu đám lưu dân dưới thôn kia, ngày mai lại đi đâu kiếm thương thực bây giờ.”
Vân Trinh nhìn mẫu thân mình mày rậm mắt to, ánh mắt linh động phi phàm, sắc mặt hồng hào khác hẳn với người lúc trước luôn dịu dàng yêu thương mình. Trong lòng hắn rất vui vẻ, chỉ bám sát theo Phàn Tuệ Tuệ, nghe được bọn họ nói vậy thì trấn an: “Không có chuyện gì, ta sẽ giúp ngài làm rất nhiều chuyện! Sẽ không khiến người ta chán ghét!”
Phàn Tuệ Tuệ thấy hắn nói ngọt, chút lo lắng trong lòng cũng đã bị xua tan, thầm nghĩ dù sao Chương tiên sinh cũng đã quen rồi.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 147: Phiên ngoại 2: Đi Giang Nam (3)