- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 127: Đạo nghĩa
Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
Chương 127: Đạo nghĩa
“Ngài nói Hoàng Thượng đáp ứng cái gì?” Vân Trinh quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Chương Diễm.
Chương Diễm nói: “Lần trước Khánh Dương quận vương đã nói với ta muốn giới thiệu biểu muội của hắn ta – tiểu thư Chu gia cho ngươi làm tiểu thϊếp. Lúc ấy ta cũng đã nói thϊếp thất đương nhiên phải là người ngươi thích mới được, bảo Quận vương nói với ngươi. Gần đây lại có nhiều chuyện, sợ ngươi không quan tâm, mà Khánh Dương quận vương sẽ phải về phiên rất nhanh. Nếu Hoàng Thượng đã đồng ý thì cũng nên làm sớm một chút. Tuy chỉ là tiểu thϊếp, nhưng Chu gia là đại tộc, cũng không thể khinh thường… Nên cho thể diện vẫn phải cho, nói lý ra ngươi chưa có vợ cũng không tiện nạp thϊếp, nhưng một là Hoàng Thượng bắt bẻ, chính thê lại khó tìm, thứ hai bây giờ ngươi đang làm mấy chuyện nguy hiểm này, thị thϊếp sẽ không đến nỗi bị liên lụy, mà ngươi cũng có người hầu hạ…”
Khuôn mặt Vân Trinh gần như muốn nứt ra: “Ai nói ta muốn nạp con gái Chu thị làm thϊếp thất? Thế mà ngài lại chạy tới cầu xin Hoàng Thượng?”
Chương Diễm nói: “Hoàng Thượng hỏi có phải ý của ngươi hay không, ta nói ngươi còn nhỏ, đúng là không tiện mở miệng… Từ trước đến nay Khánh Dương quận vương vẫn luôn thân thiết với ngươi, người mà hắn ta đề cử chắc chắn không hề kém cỏi. Xếp người vào trong phòng cũng rất bình thường, nhưng chỉ có thể hầu hạ trước, đợi có Hầu phu nhân rồi nâng thành tiểu thϊếp cũng được. Hoàng Thượng nói ngươi vui vẻ là được rồi.”
Vân Trinh tràn đầy tuyệt vọng, nhảy dựng lên: “Chương Hồ, ngài hại chết ta rồi… Ta đã sớm từ chối Khánh Dương quận vương, ngài cũng đừng quan tâm làm gì. Không được, ta phải tranh nhanh chóng vào cung giải thích với Hoàng Thượng.”
Chương Diễm không hiểu nhìn Vân Trinh, ngay cả thánh chỉ hắn cũng dám đốt! Bây giờ nạp mỗi thị thϊếp mà phải hoảng như vậy? Tuy kết thân với Khánh Dương quận vương, nhưng ngay từ đầu Khánh Dương quận vương cũng không có hy vọng mấy, không cần phải lo lắng bị kết tội kết giao với tôn thất, mà còn là con gái nhà thương nhân…
Vân Trinh vô cùng hoảng hốt, vội vàng thay quần áo muốn tiến cung. Trước khi đi còn nói với Chương Diễm: “Ta thích long dương, ngài nhớ đấy, đừng chà đạp khuê nữ nhà khác.”
Chương Diễm kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái gì?”
Vân Trinh đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Chương Diễm ngây ngốc tại chỗ.
Trong cung, Cơ Băng Nguyên đang cưỡi ngựa bắn tên trên giáo trường. Cao Tín và một đám Long Tương vệ di chuyển bia ngắm cho y.
Vân Trinh thấy nhiều người nên đành ngoan ngoãn đi theo một bên, Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn thấy hắn cũng chỉ đưa tay kéo hắn lên ngựa, hai người cùng cưỡi chạy hai vòng trong sân. Y lại nhìn Vân Trinh kéo cung bắn mấy vòng, lại xuống ngựa giơ đá tạ đứng lên ngồi xuống hơn trăm lần, cả người ướt đẫm mồ hôi mới sai người chuẩn bị nước đến Ngọc Đường Trì.
Vân Trinh thấy Cơ Băng Nguyên vẫn như bình thường thì càng lo lắng bất an. Hắn phất tay để người đang hầu hạ Cơ Băng Nguyên cởϊ áσ rời đi, sau đó tự mình đến cởi đai lưng cho Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Sao không quay về chuẩn bị nạp thϊếp? Trẫm cũng đã đồng ý rồi, không cần ngày nào cũng săn sóc như vậy chứ?”
Vân Trinh nắm thắt lưng của y quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, đó là Chương Hồ tự chủ trương… Thần không biết!”
Đương nhiên Cơ Băng Nguyên biết là Chương Diễm, lúc đầu y cũng chỉ trêu chọc một tiếng, thuận tiện xem mấy ngày nay vì sao Vân Trinh lại ngoan ngoãn phục tùng mình như vậy. Nhưng cúi đầu nhìn thấy Vân Trinh bị dọa sợ đến mức mặt trắng như tờ giấy thì có chút đau lòng, kéo hắn lên nói: “Sao mà sợ như vậy, trẫm lại không làm gì.” Sao lại lo được lo mất, không có chút lòng tin nào với trẫm như thế?
Vân Trinh tủi thân nói: “Thần không hề thay lòng với Hoàng Thượng.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm thấy có vẻ ngươi cũng rất được chào đón. Không ngờ Cơ Hoài Thịnh cũng biết nhìn nhận đấy!
Vân Trinh đưa tay cởi ngoại bào và áo trong cho Cơ Băng Nguyên: “Hắn ta chỉ muốn lôi kéo sủng thần của Hoàng Thượng thôi. Chu gia giàu có, dư sức chọn một cử tử hàn môn để làm chính đầu phu nhân.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Ai bảo ngươi ngày nào cũng muốn gì được đó với trẫm như thế, trẫm còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn nể mặt Cơ Hoài Thịnh nhưng lại không tiện mở miệng chứ.”
Vân Trinh nói: “Hoàng Thượng không tin ta?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Là mấy ngày nay ngươi quá khác thường.”
Chính Vân Trinh cũng cởϊ qυầи áo ngâm người trong Ngọc Đường Trì cùng Cơ Băng Nguyên. Lại là một năm hoa lê nở, Vân Trinh thoải mái ngâm mình trong nước nói: “Bởi vì nghĩ đến sắp phải ra ngoài duyệt binh, không thể ở cùng Hoàng Thượng nữa.” Lại nghĩ tới có lẽ sau đợt này sẽ đến đại chiến Bắc Tiết, hắn không biết sau khi Giang Ninh đi Bắc Tiết, cuộc chiến này còn có thể diễn ra không. Nhưng nếu vẫn giống trước kia, hắn cũng không biết còn có thể bình yên ở với Hoàng Thượng bao nhiêu ngày.
Hắn đi qua ôm lấy Cơ Băng Nguyên, Cơ Băng Nguyên cười một tiếng trầm thấp rồi ôm lại hắn. Hắn cuộn mình dán vào l*иg ngực Cơ Băng Nguyên như trẻ con mới sinh, nghe nhịp tim mạnh mẽ và ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người y, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ta muốn nói ta phải tu mấy đời mới có được thời gian thoải mái này, ta rất thích.”
Cơ Băng Nguyên chậm rãi vuốt ve mái tóc ướt của hắn: “Trẫm cũng thấy thế, làm Hoàng đế lâu như vậy, nhưng chỉ có lúc ở cùng khanh mới là thư thái nhất.”
Hai người lưu luyến hôn nhau trong làn sương mông lung, nhu tình vô hạn.
==============
Bắc Tiết.
Trường Quảng Vương và Hữu Hồ tộc trưởng đi ra ngoài, nhìn về hướng những tiếng hoan hô kia. Hai người đều thấy được Nguyên Chiêu đang đội mũ sói cho dũng sĩ Bạch Lang chiến thắng.
Hữu Hồ tộc trưởng nói: “Năm nay chọn được dũng sĩ Bạch Lang nhanh quá. Mấy năm qua ít nhất phải đến chạng vạng tối.”
Trường Quảng Vương kiêu ngạo nói: “Đó là con ta.”
Hữu Hồ tộc trưởng giật mình, nhìn về phía nam tử cao lớn kia trầm mặc đứng ở sau lưng Nguyên Chiêu với một tư thái phục tùng, ông ta như có điều suy nghĩ.
Buổi chiều, Thái hậu, Nguyên Chiêu và Hữu Hồ tộc trưởng, Hồ quốc cữu cùng nhau dùng bữa trong cung.
Hữu Hồ tộc trưởng uống hai hớp rượu, nói với Hồ thái hậu: “Năm nay rõ ràng nông trường bên bờ sông đã đến lượt Hữu Hồ tộc chúng ta chăn thả, Trường Quảng Vương lại bắt chúng ta tặng cho Bạch Vũ tộc, đúng là bực bội. Sao ngươi không đứng giữa nói chuyện thay ta. Hữu Hồ tộc chúng ta có một Thái hậu tôn quý, vậy mà cuộc sống còn chẳng bằng tộc khác.”
Hồ thái hậu ngáp một cái, bà ta sống an nhàn sung sướиɠ nhiều năm, ai nấy đều phải quỳ trước gót chân bà ta phụ họa, đã sớm không thể chịu được lời khó nghe. Bà ta lơ đãng nói: “Không phải buổi chiều Trường Quảng Vương đã giải thích cho ngươi rồi sao? Ông ta đã cho ngươi năm trăm con dê đầu đàn, cho ngươi thêm một trăm nữ nô, như thế vẫn chưa đủ lợi ích thực tế sao? Chỉ là để ngươi ăn chút thua thiệt mặt ngoài thôi, mấy năm này Bạch Vũ tộc không quá thuận lợi, chúng ta phải lôi kéo một chút, nếu không Bạch Vũ tộc sẽ bị Ô Hùng tộc và Oa Xà tộc lôi kéo mất. Còn có Chu Điểu tộc, bây giờ nhìn có vẻ cũng rất không nể mặt vương đình. Cống phẩm năm nay ít hơn trước ba phần, chỉ nói là gặp sương giá, ha ha.”
Hồ tộc trưởng nói: “Nhưng như vậy thì chúng ta biết để mặt mũi ở đâu? Sao sinh ra một đứa con gái có tiền đồ mà phải chịu thiệt thòi? Dù sao năm nay ta cũng không còn mặt mũi ra ngoài uống rượu với người ta nữa.”
Hồ thái hậu đột nhiên nói: “Nhìn cha nói này, ai cũng sinh con gái, ai cũng trông cậy vào con gái có thể kiếm lợi ích cho mình chức? Cha không suy nghĩ giúp đỡ con gái và cháu ngoại mà chỉ biết nghĩ đến mặt mũi, chứ đâu có thấy được chúng ta gian nan thế nào?
Hồ quốc cữu vội vàng hoà giải: “Tỷ tỷ vất vả, cha cũng chỉ phàn nàn vài câu với người trong nhà thôi. Không phải vẫn đồng ý với Trường Quảng Vương sao? Nói đến Trường Quảng Vương cũng thú vị, một trăm nữ nô kia đều tuổi trẻ xinh đẹp…”
Hồ thái hậu đã sớm không chịu nổi, bỗng nhiên đứng dậy phất tay áo mà đi.
Lần này Hữu Hồ tộc trưởng đã hoàn toàn mất hết mặt mũi, vô cùng xấu hổ ngồi tại chỗ, vừa tức vừa buồn bực, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nguyên Chiêu vẫn luôn bị xem nhẹ, trước đó xem bọn họ cãi nhau cũng không rên một tiếng, nhìn thấy bọn họ đều tức giận mới cười trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ cậu ta lại đột nhiên nhớ tới lời Giang Ninh nói, “Kẻ sĩ đi theo đạo nghĩa, Vương mà để mất đạo nghĩa thì bên người sẽ không có sĩ.”
Đạo nghĩa sao?
Trong lòng Nguyên Chiêu khịt mũi coi thường, đương nhiên lợi ích vẫn là quan trọng nhất, nhưng mà… cũng phải tô son trát phấn thêm một tầng da đạo nghĩa nữa.
Cậu ta bỗng nhiên đứng dậy, tự tay cầm bầu rượu đến bên cạnh Hữu Hồ tộc trưởng, rót cho ông ta một chén rượu.
Dù sao Nguyên Chiêu cũng là Vương, tuy bình thường chỉ là một con rối không có tác dụng gì, nhưng bây giờ cậu ta mặc lễ phục hoa lệ, đầu đội mũ lông sói, còn tự tay rót rượu cho ông ta. Hữu Hồ tộc trưởng vốn đang nổi giận không có chỗ phát tiết bỗng nhiên bình ổn hẳn xuống, ông ta thấy Nguyên Chiêu cười nói với mình: “Ông ngoại bớt giận, mẫu thân cũng vì ngủ không ngon thôi, nữ nhân đều như vậy cả, giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh, chứ chưa chắc đã thật sự muốn để ông ngoại khó xử. Ngài là tộc trưởng đường xa mà đến, ta nói lời xin lỗi thay mẫu thân.”
Cậu ta lặng lẽ xếp mẫu thân vào loại nữ nhân kia – loại nữ nhân mà Bắc Tiết xem thường. Nữ nhân chỉ nên sinh con dưỡng cái lo liệu việc nhà chăn trâu nuôi ngựa. Tuy các nữ nô là tài sản trân quý, là nô ɭệ đáng yêu, nhưng xưa nay không người nào muốn khuất phục dưới nữ nhân cả. Bởi vậy lúc trước Hồ thái hậu mới không thể không bắt tay với Trường Quảng Vương, mới tính là cân bằng được ấu chủ Nguyên Chiêu này.
Hữu Hồ tộc trưởng nhìn thấy Nguyên Chiêu ăn nói khép nép, trong nháy mắt đã thoải mái hẳn lên, cực kỳ vui mừng nói: “Quả nhiên Vương thượng đã trưởng thành, hiểu được đạo lý. Hôm nay ta nhìn thấy Vương Đình cướp được danh tiếng dũng sĩ Bạch Lang sao? Năm nay Vương Đình cũng có dũng sĩ rồi.”
Nguyên Chiêu cười nói: “Đó là Thế tử Trường Quảng Vương, đúng là trí dũng vô song, có điều mẫu thân ti tiện. Ngày hôm trước mẫu hậu còn mắng hắn ta dụ dỗ ta chơi đùa, đánh hai mươi trượng sống lưng. Trong lòng ta vô cùng bất an, muốn thưởng hắn ta vài thứ mà lại sợ mẫu thân tức giận. Nhưng thế tử Trường Quảng Vương phụng lệnh bạn giá, là ta muốn hắn ta chơi bóng, hắn ta mới tuân lệnh theo, sao có thể để hắn ta gánh tội thay được. Huống chi Trường Quảng Vương vất vả lắm mới tìm được con trai, cũng không biết sẽ đau lòng thế nào đâu. Đáng tiếc người bên cạnh ta chớ có nói thưởng chút bạc, cho dù muốn thưởng chút thuốc cũng không thể.”
Hữu Hồ tộc trưởng vô cùng bất mãn: “Thái hậu làm vậy là không đúng. Cho dù mẹ đẻ của thế tử Trường Quảng Vương ti tiện như thế nào thì đó cũng là con trai của Trường Quảng Vương, Vương thế tử. Lại còn ở cạnh Vương, nàng làm vậy chẳng khác nào vả mặt Trường Quảng Vương. Đúng là kiến thức thiển cận, hành vi tuỳ tiện.”
Hồ quốc cữu nói: “Đúng vậy, dũng sĩ Bạch Lang là một danh hiệu nổi tiếng, đi ra ngoài mười hai bộ tộc có ai dám bất kính? Nếu đánh trận thì sẽ được phong thẳng thành Thiên phu trưởng! Huống hồ ta nghe nói mẹ đẻ của Vương thế tử là Hồ cơ, dáng dấp rất xinh đẹp, nghe nói tỷ tỷ ghen ghét nên mới sai người bán ra. Hắn ta lưu lạc bên ngoài, chịu khổ nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị đánh trượng, sợ rằng sẽ khiến trong lòng nguội lạnh.”
Nguyên Chiêu khẽ giật mình, cậu ta lại không biết việc này. Thật ra lúc ấy Hồ quốc cữu cũng ngấp nghé Hồ cơ kia cho nên mới nhớ kỹ, ông ta tặc lưỡi: “Chu Điểu tộc đưa cho Trường Quảng Vương, ta còn nhớ nàng có đôi mắt lam đẹp như hồ nước, giọng hát cực kỳ dễ nghe. Chắc Trường Quảng Vương cũng rất sủng ái…”
Hữu Hồ tộc trưởng nhẹ nhàng ho khan, lại hòa ái nói với Nguyên Chiêu: “Bây giờ ngươi đã lớn, mẫu thân ngươi không cho ngươi chút tiền dùng thì đúng là không thích hợp. Lát nữa ta sẽ bảo cữu cữu ngươi cho ngươi chút tiền, cầm lấy mà dùng.”
Nguyên Chiêu lắc đầu nói: “Thật ra vẫn tốt, chỉ là có đôi khi muốn làm vài việc gì đó lại không có ai sai sử, không bằng ông ngoại cho ta chút đồng tử theo hầu ở bên người.”
Hữu Hồ tộc trưởng kinh ngạc nói: “Không phải Vương có đội thân vệ sao?”
Trên mặt Nguyên Chiêu có chút phiền muộn: “Không có tiền thưởng không sai khiến được, ngay cả Vu sư mà mẫu thân sủng hạnh còn sai sử bọn họ dễ hơn ta.”
Hữu Hồ tộc trưởng cả giận nói: “Mẫu thân ngươi thật sự là! Nàng không lập uy cho ngươi, còn muốn như thế nào? Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi!”
Nguyên Chiêu nói: “Ông ngoại đừng tức giận, có lẽ mẫu thân không cân nhắc nhiều như vậy. Trường Quảng Vương lại chu đáo đưa Vương thế tử đến làm bạn với ta. Dưới tay hắn ta cũng có không ít người sai sử, chỉ là nếu như ta gọi người của hắn ta thì cũng không tiện. Vả lại ta cũng sợ thiếu ân tình Trường Quảng Vương quá nhiều, về sau sẽ không tiện từ chối yêu cầu của ông ta. Ví dụ như lần này ông ngoại thiệt hại nặng, ta cũng rất đau lòng ủy khuất thay ông ngoại. Nói là lợi ích thực tế, vậy sao không đưa dê và nữ nô cho Bạch Vũ tộc kia chứ? Quy củ cố định vậy cứ làm theo quy củ, hôm nay có thể bởi vì lôi kéo Bạch Vũ tộc mà khiến Hữu Hồ tộc thương tâm, quy củ này bị phá vỡ, ngày sau ai nấy cũng đều chỉ nghĩ làm như thế nào để chiếm được niềm vui của Vương Đình, việc này thực sự bất công.”
Hữu Hồ tộc trưởng không ngờ được Nguyên Chiêu bỗng nhiên nói ra đạo lý như thế, ông ta vỗ đùi: “Còn không phải sao! Mặc dù Trường Quảng Vương ăn nói đường hoàng, nhưng ta luôn cảm thấy không đúng chỗ nào! Ba năm đổi một lần, đây là quy củ mà mọi người nghị định! Năm nay có thể phá lệ cho Bạch Vũ tộc, sang năm sẽ lại phá lệ vì ai? Một năm rồi lại một năm, chẳng lẽ Hữu Hồ tộc ta không sinh được một nữ nhi Thái hậu sao? Vương Đình được lập nên vốn là để đảm bảo công bằng! Quả nhiên mẫu thân ngươi kiến thức thiển cận! Chỉ biết hùa theo Trường Quảng Vương thôi!”
Hữu Hồ tộc trưởng lại đánh giá Nguyên Chiêu, bỗng nhiên cảm thán một câu, cháu ngoại trai đã rất lớn rồi! Rất nhanh sẽ nên tự mình chấp chính! Khó trách Trường Quảng Vương vội vã đưa con trai đến bên cạnh, đây là muốn tiếp tục lôi kéo Vương thượng, khống chế Vương thượng! Con gái quả nhiên là phụ nhân, kiến thức thiển cận! Cả ngày chỉ biết đến nam sủng, đùa giỡn nam nhân, căn bản không nghĩ tới việc dạy bảo đứa nhỏ này! Nếu như ông ta tiếp tục để mặc thế tử Trường Quảng Vương phục vụ Nguyên Chiêu, rất nhanh Hữu Hồ tộc sẽ không có người đáng tin cậy!
Rất nhanh Hữu Hồ tộc trưởng đã đưa ra quyết định: “Ta trở về sẽ chọn con trai của mấy thủ lĩnh trong bộ lạc đến Vương Đình trung thành với ngươi, như vậy ngươi cũng sẽ có người sai sử. Lại cho ngươi thêm chút tiền, không cần phải sai sử thế tử Trường Quảng Vương mãi. Đương nhiên, Vương thế tử trí dũng song toàn, Vương thượng có thể lôi kéo được thì cứ lôi kéo, nhưng chỉ được giống như ngày hôm nay. Ngươi là chủ nhân Vương Đình, Vương của mười hai bộ tộc, ngươi phải là người chủ trì công chính!”
Trong mắt Nguyên Chiêu lướt qua vẻ tươi cười, đứng lên cung kính rót rượu cho Hữu Hồ tộc trưởng: “Khó trách Hữu Hồ tộc vẫn luôn phồn vinh hưng thịnh, hóa ra là có thủ lĩnh sáng suốt lại quả quyết như ông ngoại. Ông ngoại yên tâm, trong lòng ta nắm chắc chuyện về Trường Quảng Vương, cho dù như thế nào cũng không thể hơn được Hữu Hồ tộc. Huyết mạch tương liên, ta còn có thể nể trọng tin tưởng ai đây?”
Ba người mở tiệc vui vẻ đến đêm khuya, Hữu Hồ tộc trưởng bất ngờ phát hiện đứa cháu ngoại này của mình vừa phúc hậu v công chính, còn nhân từ sáng suốt, trong lòng không khỏi yêu thích, đến đêm khuya mới rời đi.
Nguyên Chiêu đưa tiễn Hữu Hồ tộc trưởng, trong lòng hơi cười lạnh. Đây chính là “đạo nghĩa làm vương” sao? Quả nhiên hữu dụng.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 127: Đạo nghĩa