- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 126: Âm mưu mùa xuân
Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
Chương 126: Âm mưu mùa xuân
Sau khi Giang Ninh chống đối Nguyên Chiêu ở trước mặt, chẳng biết tại sao Nguyên Chiêu lại thu liễm hơn rất nhiều.
Ngày hôm đó là tiết lập xuân, thủ lĩnh mười hai bộ lạc nam bắc đều tề tụ trong vương đình mở tiệc đón xuân.
Sáng sớm Nguyên Chiêu tiếp đón thủ lĩnh và sứ thần, lại đến cung đình làm lễ xuân rồi mới ra ngoài thành thảo nguyên tế tự thần Xuân.
Trên đồng cỏ đã dấy lên đống lửa hừng hực, vu sư giơ khí cụ cầu phúc nhảy múa bên đống lửa.
Một vị vu sư mặc áo bào trắng đeo mặt nạ bạc nửa mặt đang nhảy múa bên đống lửa. Giữa trán hắn ta có một vết sọc vẽ bằng máu gà, khuôn mặt thon dài, một cánh tay trần trụi cầm linh trống, một tay cầm chuông đồng. Cả người hắn ta xoay theo vũ đạo cùng với tiếng trống trầm bổng, mái tóc dài được tết thành vô số bím, trên đó buộc vô số cái chuông nhỏ màu bạc. Bàn chân trần như chạm ngọc cũng bôi thuốc màu đỏ tươi, mắt cá chân đeo vòng bạc kêu đinh đang, có một loại mị lực khó phân nam nữ.
Vô số nam nữ và trẻ con ở một bên hô to vỗ tay.
Dưới vương trướng xa xa, Hồ quốc cữu nuốt từng ngụm nước bọt: “Nhìn cái eo kia, đúng là dẻo dai. Khó trách a tỷ yêu chiều như thế, nghe nói dựa vào việc nhảy múa để lọt vào mắt a tỷ.”
Nguyên Chiêu đưa mắt nhìn ông ta một cái, không nói gì. Hồ quốc cữu chợt nhớ tuy bình thường Nguyên Chiêu nói chuyện cũng vô cùng thô tục, nhưng rốt cuộc cũng là con của tỷ tỷ mình, mình nghị luận như vậy không tốt lắm, liền vội vàng đổi chủ đề: “Ta mang cho ngươi rất nhiều đồ chơi, lát nữa sẽ cho người ta đưa vào cho ngươi.”
Nguyên Chiêu có chút rầu rĩ không vui, nghe được sân ngựa nơi xa vang lên những tiếng reo hò, hiển nhiên có người cướp được đuôi dê trắng. Hồ quốc cữu nói: “Vương thượng có muốn đến trường đua ngựa giải sầu một chút không?”
Nguyên Chiêu miễn cưỡng nói: “Các dũng sĩ nổi trội nhất của mười hai bộ tộc đều ở đây, ta đi chẳng phải sẽ làm mất uy phong của vương đình sao. Lát nữa mẫu thân lại tức giận, thôi, ngoại công đâu?”
Hồ quốc cữu nói: “Còn đang bàn chuyện với Trường Quảng Vương, lát nữa sẽ tới.”
Nguyên Chiêu nhếch khóe miệng lên cười trào phúng, rõ ràng Vương thượng còn ở chỗ này, mình còn là cháu ngoại được ông ngoại dựa vào nhất, vậy mà ông ta vẫn lựa chọn đi bàn chuyện với Trường Quảng Vương trước. Mà mình chỉ là một con rối, một cái tượng gỗ thôi.
Hồ quốc cữu còn đang lẩm bẩm: “Sao hôm nay Vương thượng lại yên tĩnh thế, không đi ra ngoài dạo chơi ư? Náo nhiệt như vậy, khắp nơi đều là cô nương xinh đẹp, Vương thượng coi trọng ai thì cứ gọi vào vương trướng…” Ông ta hớn hở nói, gần như hận không thể lập tức ra ngoài bổ nhào vào những cô nương ăn mặc giống như hoa hồ điệp kia.
Nguyên Chiêu cảm thấy nhàm chán, quay đầu nhìn thấy Giang Ninh đứng hầu ở một bên. Hắn ta vẫn lạnh lùng cứ như những tiếng ca múa, mỹ nhân rượu ngon, ngựa đẹp lửa lớn ngoài kia đều không có quan hệ gì với hắn ta vậy.
Nguyên Chiêu bỗng nhiên có chút hiếu kỳ nghiêng đầu, gọi Giang Ninh đến nói: “Không phải ngươi tự cho là mình là sĩ sao? Hôm nay hãy cho ta xem bản lĩnh của ngươi. Ở đây là mười hai bộ tộc dũng sĩ Bắc Tiết chúng ta, có ba màn đấu, một đua ngựa, một đấu vật, một bắn dê. Ngươi cầm lệnh vua của ta thay ta tham gia thi đấu, lấy được ba dây chuyền răng sói và trở thành khôi thủ bạch lang mạnh nhất cho ta.”
Giang Ninh đặt tay lên vai, hơi cúi người xuống nói: “Tuân lệnh Vương.”
Nguyên Chiêu vô cùng hứng thú nhìn Giang Ninh cất bước đi đến trường đua ngựa trước. Cậu ta lười biếng đứng lên nói với Hồ quốc cữu: “Đi thôi, đi xem một chút.”
Bọn họ đi đến cái lều tôn quý nhất, dù sao cậu ta cũng là Vương thượng, đương nhiên có thị vệ tiến lên xua đuổi đám người ra cho cậu ta vị trí nhìn tốt nhất.
Ở hai bên đường băng đua ngựa, đám người giơ cao cánh tay lên dưới ánh mặt trời để cổ động cho dũng sĩ trong tộc mình. Từng đợt từng đợt tiếng hô khiến người ta cảm thấy như lọt vào trong thủy triều, kìm lòng không đặng mà bị lây nhiễm theo.
Chín người một đợt thi đua ngựa, cần phóng ngựa vượt qua đống lửa trại, thanh chắn ngang cao cao và chiến hào sâu hoắm. Ai đến trước sẽ lấy được dây chuyền răng sói.
Giang Ninh cưỡi một con ngựa màu đen cao lớn, đứng ở điểm xuất phát. Đến khi tiếng hô vang lên, hắn ta liền lao ra ngoài nhanh như chớp.
Hồ quốc cữu nói: “Đây là Đại Uyển Mã, người kia là ai? Lại dùng con ngựa tốt như vậy.”
Nguyên Chiêu lười biếng nói: “Thế tử Trường Quảng Vương.”
Hồ quốc cữu kinh ngạc nhớ tới lời đồn: “À à, nhớ trước đó có nói Trường Quảng Vương tìm được con trai do Hồ cơ sinh có đôi mắt màu xanh lam. Hóa ra là hắn ta, cũng được yêu thương phết đấy, còn cho con ngựa tốt thế này.”
Nguyên Chiêu cười một tiếng, Hồ quốc cữu nói: “Nghe nói làm quân nô ở Đại Ung, trông cũng khôi ngô cao lớn.”
Nguyên Chiêu không nói lời nào, chỉ nhìn Giang Ninh dễ dàng dẫn trước, vượt qua những chướng ngại vật kia. Hồ quốc cữu nói: “Con ngựa này tốt như vậy, hắn ta sẽ thắng.”
Nguyên Chiêu thấy quả nhiên Giang Ninh đã dẫn trước lấy được dây chuyền răng sói đại diện cho người vô địch đeo lên cổ. Hắn ta quả thật rất anh tuấn, trên vai đeo dải lụa đại biểu vương đình, vô số nữ tử hoan hô lao đến ném hoa quả tươi.
Giang Ninh chỉ đứng xa nhìn cậu ta một cái rồi quay ngựa sang sân bắn dê.
Sân bắn dê ở bên bờ sông, vô cùng rộng rãi. Cũng là chín người một nhóm tiến vào trong sân, ai bắn được dê trước thì sẽ lấy được dây chuyền răng sói.
Đây là dê trắng được chăn nuôi huấn luyện tỉ mỉ, vừa chạy nhanh vừa linh hoạt, rất khó bắn trúng.
Cái sân này rất lớn, còn phải cưỡi ngựa, không cẩn thận sẽ bị những người khác bắn trúng. Có vài bộ tộc biết đối phương giỏi bắn, thậm chí sẽ cố ý sai người bắn chết đối phương trước để người bộ tộc mình lấy được dây chuyền răng sói. Bởi vậy nếu ai không có lòng tin, tuyệt đối không dám tham gia cuộc tranh tài như vậy.
Tiết lập xuân hàng năm đều chết hơn mấy người, không phải ngã ngựa gãy cổ thì chính là bị tên bắn chết, hoặc là lúc đấu vật đối phương không nương tay quật chết. Nhưng cho dù như thế, hàng năm vẫn có không ít dũng sĩ tham gia các trận đấu chỉ để lấy được ba dây chuyền răng sói. Đó chính là dũng sĩ Bạch Lang, dũng giả có đủ mị lực nhất bộ tộc, vô số cô nương đồng ý có một buổi vui vẻ với hắn, Vương thượng cũng sẽ đích thân lên đội mũ xương sói trắng cho hắn.
Đám xạ thủ lần lượt tiến vào bên trong rào chắn, ở xa có người thả vào một con dê trắng linh hoạt.
Dê trắng nhanh chóng chạy trái chạy phải trong rào chắn giống như có rất nhiều kinh nghiệm..
Các hán tử cường tráng cưỡi ngựa giương cung cài tên, chạy về phía dê trắng. Dù sao cũng phải đi vào tầm bắn nhất định mới có thể bắn chính xác hơn. Nhưng chỉ mấy giây sau, mọi người đã thấy một nam tử khôi ngô bình tĩnh cưỡi ngựa đứng ở bên bờ sông, dễ dàng kéo một cái trường cung bắn một mũi tên lông vũ như sao chổi màu trắng xẹt qua bầu trời đêm, vèo!
Lấy một loại khoảng cách không thể tưởng tượng nổi, cường độ không thể tưởng tượng nổi mà xuyên thẳng qua cổ con dê vẫn còn đang chạy nhanh. Bởi vì quá nhanh, thậm chí còn khiến người ta có một loại ảo giác con dê kia chạy về phía mũi tên. Mà lúc nó trúng tên vẫn chưa nhận ra, còn đang tung bốn vó chạy cực nhanh trong chốc lát mới đột nhiên ngã xuống.
Đám người đứng xem đầu tiên là yên tĩnh một lát, sau đó mới chợt phát ra những tiếng hoan hô chấn động trời đất.
Có người còn kích động hô: “Thần Tác La! Thần Tác La!”
Bộ tộc Bắc Tiết tôn sùng sói, truyền thuyết kể rằng thần Tác La là một nam tử anh tuấn do sói và nữ tử sinh ra, có được thần lực, bắn tên bách phát bách trúng. Đã từng bắn liên tiếp mười hai con quạ thần mang đến ôn dịch nguyền rủa bên bờ sông, mang đến bình an khỏe mạnh cho bộ tộc.
Thần lực như thế này đúng là như thần, huống chi còn anh tuấn đến thế.
Nguyên Chiêu nghe được Hồ quốc cữu bên cạnh nói: “Đã lâu rồi không thấy có ai kéo được cung mạnh như vậy — Trường Quảng Vương thật sự đã có người kế tục, khó trách có thể bỏ hết vốn liếng cho một đứa con của Hồ tỳ.”
Nguyên Chiêu híp mắt lại nhìn nam tử khôi ngô tuấn mỹ kia đeo cái dây chuyền răng sói thứ hai, hờ hững đi xuyên qua tiếng hoan hô và hoa tươi đến sân đấu vật, sau đó áo lông cởi trên người xuống để lộ cơ bắp rắn chắc. Hai mặt dây chuyền răng sói rủ xuống l*иg ngực rộng lớn, trên lưng còn có vết thương do gậy đánh màu xanh tím đan xen, nhưng lại mang đến một mị lực khó tả cho thân thể như được điêu khắc kia.
Nam tử kia lạnh lùng đứng ở giữa sân, bắt đầu khiêu chiến bên thắng của trận vừa nãy. Mồ hôi chảy dọc trên người hắn ta, bả vai dày rộng, thân eo dẻo dai, trên lưng còn có vết thương cũ, càng gợi lên khát vọng và dục cầu khó tả của người xem. Vô số người đều thấy cổ họng khát khô, toàn thân khô nóng. Người Bắc Tiết trung thực với dục niệm của mình, có nữ tử hét khàn cả giọng trong bầu không khí khí thế ngất trời này, cứ như có thể đi chết vì hắn ta vậy.
Hồ quốc cữu ở một bên lẩm bẩm nói: “Đù, ngay cả ông đây cũng cứng.”
Chín trận bất bại tức là Bách phu trưởng, nhưng lấy được dây chuyền răng sói, có thể thắng liên tiếp chín trận là rất khó. Nếu không phải dũng sĩ chân chính thì sẽ không có đủ thể lực để chịu đựng những trận chiến liên tiếp thế này.
Nhưng mà từ lúc Giang Ninh khiêu chiến thắng trận đầu, Nguyên Chiêu đã có dự cảm.
Người này sẽ thắng.
Tiếng thét chói tai gần như muốn xông ra khỏi bầu trời, Vu sư ở bên đống lửa đã không còn hấp dẫn người ta nữa. Mọi người vây quanh sân đấu vật, nhìn về phía nam tử tuấn mỹ khôi ngô truyền thuyết thần Tác La chuyển sinh giữa sân.
Mười hai bộ tộc dũng sĩ đã nghe tiếng mà đến, phái ra dũng sĩ ưu tú nhất của bọn họ ra để khiêu chiến.
Chẳng biết Vu sư đã đi ra khỏi đống lửa từ lúc nào, hắn ta chui vào trong một cái lều nhỏ bình thường không đáng chú ý.
Hắn ta cúi người xuống bái một nam tử mặc áo choàng đen che hết khuôn mặt trong lều: “Bái kiến chủ thượng.”
Giọng nói của thanh niên nam tử kia vang lên: “Không cần đa lễ, ngươi làm rất tốt, bước kế tiếp chính là gϊếŧ chết sói con.”
Vu sư chạm trán xuống đất: “Tuân lệnh chủ thượng.”
Thanh niên nam tử cười nói: “Yên tâm, cha mẹ người nhà huynh đệ tỷ muội của ngươi đều được chăm sóc rất tốt — đệ đệ của ngươi đã thoát tịch, năm nay còn trúng cử, vinh quang cửa nhà.”
Vu sư thấp giọng nói: “Đa tạ chủ thượng quan tâm.”
Thanh niên nam tử chìa tay đưa ra một cái vòng bạc.
Vu sư chậm rãi lấy vòng bạc kia đeo vào cổ tay mình.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên những tiếng hoan hô như sấm, nam tử thanh y khẽ ngẩng đầu: “Đúng là một bộ tộc tràn ngập sức mạnh sinh mệnh, con dân của sói khiến ta phải sợ hãi.”
Vu sư thấp giọng nói: “Có khả năng là đã chọn được dũng sĩ Bạch Lang.”
Thanh y nam tử thuận miệng hỏi: “Chắc cũng là một người dũng mãnh.”
Vu sư nói: “Dũng sĩ Bạch Lang năm nay là thế tử Trường Quảng Vương.”
Nam tử thanh y cất tiếng cười trầm thấp : “Vân Giang Ninh sao… Tìm cách gϊếŧ cả hắn ta đi.”
Vu sư dập đầu.
Nam tử thanh y thấp giọng nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ mời gió cho ngươi.”
Vu sư lui ra ngoài, vô số chuông bạc nhỏ vụn trên người vang lên. Hắn ta im lặng lui ra khỏi lều vải giống như một con cừu non xinh đẹp mềm mại.
Hoa tươi, dải lụa màu, cùng với vô số thiếu nữ xinh đẹp cầm vòng hoa vây quanh đứa con sói tuấn mỹ vừa mới lấy được thắng lợi. L*иg ngực hắn ta vẫn còn đang chập trùng, mồ hôi lăn xuống trên cơ thể rắn chắc. Hắn ta đeo dây chuyền răng sói thứ ba lên, hờ hững đi qua những thiếu nữ và tiếng reo hò khen ngợi về phía vương tọa trong vô số ánh mắt ái mộ sùng bái.
Nguyên Chiêu nhìn nam tử kia đi ra từ trong biển người, mồ hôi lạnh trên cơ thể cường tráng lấp lánh dưới ánh mặt trời giống như thiên thần. Hắn ta hờ hững đi tới trước mặt cậu ta giống một vị thần kiêu ngạo, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt cậu ta.
Reo hò và vinh quang cứ như đột nhiên giáng xuống từ trên trời, đã thuộc về cậu ta.
Dường như cậu ta được tôn vinh, được trung thành, được thần linh để ý.
Có người cầm mũ xương sói trắng đến, cậu ta đội lên cho nam tử đang quỳ. Tiếng hoan hô vang lên lần nữa, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy ánh mắt dân chúng nhìn mình có kính yêu, có sùng bái, có nhiệt độ nóng bỏng.
Đây chính là cảm giác có kẻ mạnh đi theo sao?
Nguyên Chiêu cụp mắt nhìn chăm chằm vào kẻ mạnh kia. Người này cũng không nói dối, hắn ta thật sự là quốc sĩ, nhân tài kiệt xuất.
Nhưng trong lòng cậu ta lại biết rõ ràng, người này cũng không hướng về cậu ta, trung thành với cậu ta. Cậu ta quá yếu, còn chưa xứng để khống chế hắn ta.
Ánh mắt của cậu ta nhìn về phía xa không thể thấy. Tim hắn ta không ở nơi này, hắn ta là sói hoang cao ngạo đẵ từng bị thuần phục rồi lại từ bỏ, không ai xứng làm chủ nhân của hắn ta.
====
Đại Ung, Chiêu Tín Hầu phủ.
Dưới ánh nến trong thư phòng, bầu không khí nặng nề.
Sắc mặt Chương Diễm tiều tụy, mắt đầy tơ máu. Dáng vẻ tuấn lãng phong lưu lỗi lạc lúc trước, bây giờ có địa vị cao lại càng thêm uy nghi kiêu ngạo. Hắn ta đau khổ mấy ngày, cuối cùng cũng chờ được Vân Trinh xuất cung, vừa vào thư phòng đã quỳ bịch xuống với Vân Trinh: “Hầu gia, Hầu gia, coi như ta van ngươi, dừng cương trước bờ vực được không?”
Vân Trinh bị hắn ta làm giật nảy mình, muốn đỡ hắn ta dậy: “Chương tiên sinh, Chương đại nhân, ngài là trưởng bối, tuyệt đối đừng làm vậy. Ta đã giải thích với ngài rồi, không có chuyện gì cả.”
Chương Diễm lấy một quyển quyển trục lụa vàng từ trong ngực ra, hai tay nâng đi cho hắn nhìn: “Hầu gia, đây là mật chỉ được ban xuống lúc Hoàng Thượng bị thủy đậu, bệnh tình nguy hiểm đã gọi ta vào cung gấp trong đêm năm ngoái. Hầu gia xem liền biết, tuy có thể là Hoàng Thượng bị bệnh nhất thời hồ đồ, nhưng sau đó ta đã quỳ cầu y thu hồi mật chỉ, y lại không muốn.”
Vân Trinh có chút không hiểu, liền mở quyển trục kia ra xem. Nhìn một cái liền nhận ra đúng là chữ của Cơ Băng Nguyên, mực nước đầm đìa, đầu bút lông mang theo chút bất lực và run rẩy, hiển nhiên là bị bệnh khiến bắp thịt chống đỡ hết nổi. Chỉ có mấy hàng chữ, hắn nhìn một lượt là xong, cả người ngây ra tại chỗ.
Chương Diễm quỳ gối đến bên cạnh Vân Trinh, gấp gáp nói: “Hầu gia xem liền biết, Hoàng Thượng cũng không phải là vị vua ngu ngốc hồ đồ. Y vẫn luôn mưu tính sâu xa, nếu ý chỉ này là thật thì Hoàng Thượng đối xử với ngài quá tốt, ngài không thể phụ lòng. Nếu ý chỉ này là giả thì e rằng Hoàng Thượng đã biết hết những gì ngài làm rồi. Đây chỉ là một sự cảnh cáo thôi, Hầu gia! Bây giờ ngài vẫn chưa hãm sâu trong bùn, phải nhanh chóng bứt ra đi!”
Vân Trinh nhìn về phía Chương Diễm, có chút mờ mịt, thậm chí có chút hoài nghi mình đang nằm mơ. Hắn sờ lên quyển lụa vàng kia, Chương Diễm còn đang tận tình khuyên bảo thuyết phục: “Bây giờ cũng không phải không kịp, chỉ nói tiêu cục thâm hụt quá lớn, từ từ đóng cửa rồi cho tiêu sư ít bạc, sau đó bán trại ngựa đi. Còn những thứ khác… tìm nơi chôn hoặc ném xuống giếng…”
Mu bàn tay đặt trên đầu gối Vân Trinh của hắn ta bỗng nhiên nóng lên, hắn ta nhìn thấy là một giọt nước mắt liền sợ hãi ngẩng đầu. Quả nhiên thấy Vân Trinh đã rơi lệ đầy mặt từ lúc nào. Hắn cầm quyển lụa vàng kia, bắt đầu giơ tay áo lên lau nước mắt, nhưng nước mắt lại cứ cuồn cuộn không dứt.
Chương Diễm kinh hãi, vội vàng đi tới trước nói: “Hầu gia, ngài đây là…”
Vân Trinh lặng lẽ rơi nước mắt mồi lát mới ngừng khóc, lại quay đầu giơ tấm lụa vàng kia lên trên lửa, thiêu đốt trong nháy mắt.
Chương Diễm kinh hãi tiến lên muốn đoạt, Vân Trinh lại quay đi, quyển lụa đã bị cháy hơn nửa.
Chương Diễm dậm chân: “Hầu gia! Đây chính là tổn hại thánh chỉ!”
Vân Trinh nói bằng giọng mũi: “Chương tiên sinh không cần lo lắng, trước đó ta cũng đã nói với Chương tiên sinh rồi, Hoàng Thượng sẽ không trách tội tại ta. Nếu Chương tiên sinh thực sự không an tâm thì cứ việc giấu ta đi tố cáo với Hoàng Thượng, như thế sẽ có thể yên tâm.”
Chương Diễm cả giận nói: “Mọi chuyện đã như vậy rồi mà Hầu gia còn dám cược? Ai dám cược những thứ này chứ! Đến lúc đó ta còn có mặt mũi nào đi gặp Trưởng công chúa dưới suối vàng nữa!”
Vân Trinh cười một tiếng: “Bảo Chương tiên sinh đi tố cáo thì ngài lại không muốn, vậy cũng chỉ có thể tin ta — ta còn dám đốt cả thánh chỉ thì ngài phải sợ cái gì? Nếu ta thật sự có một chút suy nghĩ kia, giữ lại cái này chẳng phải sẽ có ưu thế cực lớn ư? Như vậy còn không thể chứng minh ta cũng không có ý tưởng ngấp nghé sao?”
Chương Diễm nhìn Vân Trinh, chỉ cảm thấy chẳng biết lúc nào Hầu gia đã có tính cách sát phạt quyết đoán như vậy, thế mà đột nhiên yên lặng.
Vân Trinh chậm rãi nói: “Chương tiên sinh suy nghĩ vì ta, ta rất cảm kích, cũng hy vọng Chương tiên sinh có thể tin ta một lần. Đời này của Vân Trinh vốn là trộm được, có thể làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có thể qua một ngày là một ngày. Có điều ta thực sự không ngờ Hoàng Thượng lại như thế… Điều này khiến ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, Hoàng Thượng đối với ta quá tốt, ta càng hận không thể xả thân báo đáp. Nói thật với Chương tiên sinh, nếu thật sự có băng hà, ta sẽ tuẫn táng theo y. Nhưng ý chí lại không thể thay đổi, cho nên thánh chỉ này không dùng được, đương nhiên ngài cũng không cần phải nói trước mặt Hoàng Thượng.”
Chương Diễm nhìn vẻ thảm thiết trên mặt hắn, đột nhiên như bị trấn áp, một lát sau mới dậm chân: “Thôi! Dù sao ta cũng chỉ còn mỗi mình, không có cửu tộc để tru di, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi!” Trong lòng hắn ta lại đắng chát, tuẫn táng theo Hoàng Thượng là sao? Tuy cũng có trung thần chết theo chủ, nhưng tuổi tác của Hoàng Thượng còn có thể làm cha Hầu gia, nói trắng ra gần như chắc chắn là sẽ đi trước Hầu gia rồi. Đương nhiên bây giờ thân thể Hoàng Thượng còn cường tráng… Hầu gia đây là quá trẻ người non dạ! Quả nhiên phải cho Hầu gia thành thân mới đúng, có kiều thê ấu tử lo lắng, đương nhiên sẽ không nói hươu nói vượn sinh ra những suy nghĩ kỳ quái này nữa!
Nhưng hôn sự lại không thể không thông qua Hoàng Thượng, trước đó Khuất thái phó còn tìm mình nghe ngóng về hôn sự, kết quả về sau lại ngậm miệng không nói gì. Chắc là Hoàng Thượng không đồng ý, vậy thì kỳ quái, nhân duyên với đế sư tốt như vậy mà Hoàng Thượng còn không cho là muốn như thế nào? Nhưng trong đó ắt có ẩn tình, hắn ta cũng không dám hỏi, lại bởi vì chuyện Khuất thái phó mà không còn dám tìm hôn sự khác cho Hầu gia nữa. Nếu không không phải là vả mặt Khuất thái phó sao, dù sao cũng phải hòa hoãn chút đã. Về sau lại không ngừng bận chuyện… Bây giờ Hầu gia đã mười chín, sắp cập quan, quả nhiên vẫn phải nghĩ đến chuyện hôn sự mới được.
Nhưng bây giờ Hầu gia lại đang làm những chuyện có thể diệt cửu tộc, thành thân gì đó, hình như cũng là hại người ta!
Chương Diễm đau đầu đến mức hận không thể đi theo Định Tương trưởng công chúa ngay hôm nay.
Vân Trinh cười một tiếng: “Đa tạ Chương tiên sinh.”
Bởi vì Vân Trinh đã khóc qua, sợ bị Cơ Băng Nguyên nhìn ra nên mới nói đêm nay trong phủ có chút việc vặt không thể về cung. Mãi đến hôm sau xử lý vài chuyện rồi mới vào cung bình thường.
Ngày hôm đó Cơ Băng Nguyên cũng bận rộn, lúc y đang ngồi trên giường phê sổ con dưới ánh đèn, nhìn thấy hắn trở về cũng không chú ý, chỉ cười hỏi: “Trở về rồi sao?”
Vân Trinh vâng một tiếng, hắn lẳng lặng dựa vào bên giường nhìn y phê sổ gấp.
Cơ Băng Nguyên mặc một cái áo lông cừu rộng rãi, khí chất kiêu ngạo, khuôn mặt nghiêm túc, mày kiếm mi thon, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm, môi mỏng lặng lẽ nhếch lên, bên mặt giống như băng tuyết điêu khắc thành người.
Một người giống như thiên thần lại là của mình.
Vân Trinh nhớ đến việc y bị bệnh còn có thể viết ra mật chỉ chấn động thiên hạ kia, rốt cuộc lúc đó y đã nghĩ như thế nào?
Khi đó y cũng mới chỉ sủng hạnh mình một đêm mà thôi.
Nhìn thấy bệnh tình hung mãnh, nhỡ may không dậy nổi, y mới sợ không có ai để ý đến hắn sao? Sợ hắn bị người khác mưu hại sao?
Hắn giống như một cây gỗ mục bị người ta căm ghét, bị người ta vứt bỏ, bị người ta coi nhẹ. Không ai yêu hắn, ngay cả chính hắn cũng xem thường chính mình.
Nhưng người chí tôn trước mắt lại xem như trân bảo đặt ở trong lòng bàn tay, bảo vệ trân trọng, trông nom, dốc lòng giáo dưỡng, trải rộng tiền đồ cẩm tú cho hắn, thậm chí còn bỏ ra cái giá lớn nhất mà mình có thể đưa ra.
Vân Trinh chỉ tựa ở bên cạnh y đã thấy tâm linh như được an ủi, hắn cảm thấy an bình trước nay chưa từng có.
Cơ Băng Nguyên chỉ một lòng nghĩ tranh thủ thời gian phê xong sổ gấp rồi chơi cùng Vân Trinh, bởi vậy thấy hắn tựa ở bên cạnh mình cũng không để ý, chỉ cho là hắn đang chờ mình.
Đến khi y cảm thấy trên người nặng nề, quay đầu nhìn lại mới thấy Vân Trinh đã dựa vào mình ngủ thϊếp đi, liền không nhịn được cười một tiếng. Y cũng không đánh thức hắn, chỉ kéo thảm lông cừu lên đắp cho hắn rồi phê xong đống sổ gấp còn lại mới ôm hắn lên giường.
Nhưng y vừa ôm lấy hắn, Vân Trinh đã tỉnh, mở mắt nhìn thấy y phê xong sổ gấp liền phấn chấn tinh thần nhào lên người y: “Hoàng Thượng đã rảnh rỗi chưa?”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn chủ động như thế, cảm thấy hơi mới mẻ: “Hoàng hậu mệt vậy mà còn muốn thị tẩm? Không bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã?”
Vân Trinh lại cười hì hì đi cởϊ qυầи áo y. Đêm nay Vân Trinh vô cùng chủ động, vừa săn sóc vừa ôn nhiu. Trong lòng Cơ Băng Nguyên kinh ngạc không biết Vân Trinh ân cần cẩn thận như vậy là lại có chuyện gì muốn xin xỏ, nhưng mặc kệ xin chuyện gì, cứ hưởng thụ trước rồi nói sau.
Nhưng hiếm có chính là Vân Trinh lại không đưa ra yêu cầu gì, trái lại Cơ Băng Nguyên đã được trải qua một khoảng thời gian thần tiên.
Cơ Băng Nguyên vô cùng bất ngờ, nhưng dù sao cũng vẫn được hưởng thụ, bởi vậy y mới mặc kệ hắn đùa nghịch. Lại không biết Vân Trinh đi đâu tìm bí hí đồ trên phố muốn nếm thử với y, dùng mọi cách để hầu hạ y.
Đây là ngày xuân đã đến, người trẻ tuổi dồi dào huyết mạch nên mới khao khát và tràn đầy năng lượng sao?
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 126: Âm mưu mùa xuân