Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 125: Tín nhiệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Con cá màu vàng kêu xèo xèo trên lò than lập loè tỏa sáng, da cá nóng bỏng hút hết nước tương gia vị và dầu trơn hút vào trong, trở nên cứng ngắc. Sả, tiêu, hành lá trong bụng cá bắt đầu tỏa ra mùi hương mê người.

Cơ Băng Nguyên chậm rãi rắc muối trắng lên rồi đưa cá cho Quân Duật Bạch: “Như đã nói, đặc biệt nướng cho ngươi.”

Quân Duật Bạch lại lấy bột tiêu, gừng, tỏi rắc mạnh lên cho đến khi đỏ rực: “Ta thích khẩu vị nặng một chút.”

Vân Trinh ở bên cạnh nhìn mà giật giật mí mắt: “Quân đại phu, sao ngươi không khuyên y dưỡng sinh ăn thanh đạm nữa?”

Quân Duật Bạch nói: “Ăn xong rồi nói.”

Vân Trinh ngạc nhiên, sau đó cười ngất: “Quân đại phu, hóa ra ngươi cũng là người như vậy!”

Cơ Băng Nguyên mở nắp nồi ra, dùng thìa múc thịt muối còn nóng rải lên hạt cơm vàng vừa nướng xong thơm nức mê người, rồi lại đưa cho hắn: “Ngươi cho rằng Quân đại phu là người thế nào chứ. Ta nhớ trước kia lúc hành quân, đến chỗ nào Quân đại phu cũng muốn nếm thử đồ ăn ở đó. Có vài thứ trẫm còn không nuốt trôi, ví dụ như thịt ếch thịt rắn gì đó, thế mà hắn ta vẫn thích.”

Quân Duật Bạch nói: “Ếch, rắn đồng đều có thể làm thuốc, còn nhiều chỗ tốt nữa lắm.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Rõ ràng là trong cốc các ngươi ăn đồ thanh đạm, ngươi ra ngoài liền phóng túng hẳn lên.”

Quân Duật Bạch nói: “Trong cốc đều nấu nướng chậm rãi, ít muối ít dầu, vừa chay vừa nhạt, đừng nói nữa.”

Cơ Băng Nguyên đưa chim nướng cho Vân Trinh: “Đủ giòn rồi, có thể nếm thử.”

Quân Duật Bạch nói: “Để dành cho ta một con bồ câu nướng đi. Mấy hôm về cốc ăn tết, dạ dày nhạt đến mức có thể làm người xuất gia. Có khi còn thăng thiên luôn được đấy.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Sẽ có.”

Vân Trinh ăn đến mức miệng trơn bóng dầu, Quân Duật Bạch lại nhìn hắn: “Ăn ít một chút, nhìn liền biết trong khoảng thời gian này các ngươi không biết dưỡng sinh cấm dục.”

Lần này Vân Trinh đã to gan hơn, nhẹ nhàng cười nói: “Quân đại phu, ngươi nhìn hai huynh đệ Thi gia kia có thể dùng được không? Lần này dẫn họ về, ta nghe nói đã qua khảo nghiệm nhập môn của các ngươi?”

Quân Duật Bạch nói: “Tuổi tác hơi lớn, nhưng đúng là rất chịu khó, lại giỏi làm việc vặt. Thiên phú thì… nếu không phải ta nhường, bọn họ khó mà nhập môn. Bây giờ chỉ có thể ở lại môn hạ của ta làm đệ tử ngoại môn thôi.”

Vân Trinh vui vẻ ra mặt, lại hỏi Quân Duật Bạch: “Quân đại phu có độc dược gì tốt không?”

Quân Duật Bạch nhìn Cơ Băng Nguyên, Cơ Băng Nguyên vẫn bình tĩnh tập trung nướng cánh gà: “Không có, thuốc trợ hứng thì không ít, đảm bảo sẽ khiến ngươi không thể gục gã, như thế nào?”

Vân Trinh thè lưỡi, biết chắc chắn Quân đại phu có, nhưng nói vậy là muốn từ chối. Hắn cũng không hỏi nữa, chỉ tập trung ăn chim nướng.

Trong cung nói cười vui vẻ, chỉ thương thay cho Chương Diễm ở trong Chiêu Tín Hầu phủ. Hắn ta tự xưng là trí kế vô song, đa mưu túc trí, lại không nghĩ tới Tiểu hầu gia của hắn ta suốt ngày chơi đùa vô độ, lúc trước thậm chí hắn ta còn muốn từ bỏ về quê.

May mắn có Hoàng Thượng dốc lòng quản giáo, bây giờ nhìn cũng giống người đứng đắn rồi. Quản lý cấm quân trong tay, chức Đại Lý Tự thiếu khanh cũng làm rất tốt. Ngày ngày lớn lên hiên ngang anh tuấn, uy nghi oai phong, rất có phong thái của Định Tương trưởng công chúa ngày đó.

Hắn ta cũng thấy thư giãn hơn rất nhiều, nghĩ đến có Hoàng Thượng dạy bảo, cho nên hắn ta liền chuyển sự chú ý của mình vào Quân Cơ Xử.

Ai ngờ được đứa nhỏ này chỉ là mặt ngoài hồn nhiên ngây thơ, vậy mà lại bỏ ra bao công sức bày bố cục từng bước tỉ mỉ, thậm chí còn giấu cả Trưởng sử như hắn ta mà làm ra chuyện lớn có thể gây ra tai họa này!

Việc đã đến nước này, nếu hắn ta không có cách nào thuyết phục Hầu gia, chỉ sợ một ngày nào đó bị người ta thấy được, cho dù Hoàng Thượng thánh ân như thế nào, nhưng cứ liên quan đến vị trí Hoàng đế này thì khó mà cứu vãn nổi!

Không có Hoàng đế nào có thể khoan nhượng cho một hành vi đại nghịch bất đạo như thế!

Hầu gia, rõ ràng Hoàng Thượng yêu thương hắn như thế, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì?

Hôm hắn ta phát hiện ra, cả đầu đều ngây dại — hắn ta thực sự không ngờ được đứa bé ngây thơ mỗi ngày đều cười hì hì cứ như chỉ biết mỗi chơi, Tiểu hầu gia chỉ biết kết bạn với đám công tử bột kia lại có thể làm ra chuyện lớn như thế!

Cho dù khi Định Tương trưởng công chúa cầm Hổ Phù khống chế binh mã trong thiên hạ cũng chưa từng dám nghĩ như vậy! Dù sao không phải cứ có binh ã là có thể ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế. Không có danh phận, cho dù văn võ triều thần đâm chết trên triều cũng sẽ không để một người khác họ soán vị. Huống chi Võ Thành Đế thật sự là quân thượng thánh minh hiếm có xưa nay.

Hắn ta giống như một con kiến trên chảo nóng – gấp gáp, khó tin. Nhưng chuyện hoang đường đó lại thật sự bày ra trước mặt, một quân sư đa mưu túc trí như hắn ta lại bị đứa bé kia che giấu!

Định Tương trưởng công chúa là đại tướng quân binh mã thiên hạ, trong phủ có thân binh và lão binh xuất ngũ. Sau khi nàng qua đời, Công chúa phủ trở thành Hầu phủ, nhưng chế độ dành cho phủ Công chúa vẫn chưa từng bị rút đi. Ban đầu Hầu gia thu dưỡng quân nô, để các lão binh huấn luyện quân nô cũng giống như rất nhiều phủ huân quý khác, chỉ là để huấn luyện hộ vệ thôi.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hắn mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà đã biết mưu tính sâu xa như vậy. Chờ đến khi hùn vốn mở tiêu cục với Cơ Hoài Thịnh mới chậm rãi khuếch trương, mới kinh doanh mấy năm, không ngờ đã thành rễ sâu lá tốt, dường như rất có uy thế.

Nhưng hắn ta biết, những thứ này vẫn không thể chịu nổi một kích ở trong mắt Võ Thành Đế!

Cơ Băng Nguyên là Hoàng đế đường đường chính chính, có nhiều công huân, lòng dạ thâm trầm tựa như biển. Vân Trinh thật là bị điên mới lấy trứng chọi đá!

Một khi bị Cơ Băng Nguyên phát hiện ra manh mối, không đúng… mật chỉ kia…

Chương Diễm nghĩ đến đây, cả người đều lạnh toát — mật chỉ kia không phải là Hoàng Thượng muốn thăm dò chứ!

Cho nên bệnh thuỷ đậu rốt cuộc là thật hay là giả?

Năm nay Hoàng Thượng vì Hầu gia mà phạt Hà Gian quận vương, bài xích Thừa Ân Bá, nhìn có vẻ giống như lập uy vì Hầu gia, ai mà biết được có phải là dung túng Hầu gia để nuôi lớn dã tâm, đợi đến khi càng ngày càng nhiều lỗi ới đột nhiên giáng lôi đình từ trên trời xuống để bắt một lượt. Nhiều nhược điểm như vậy, hỏi tội ban chết cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi!

Chương Diễm gần như cảm thấy trái tim mình ngừng đập. Hắn ta đứng ngồi không yên trong Hầu phủ, chỉ muốn chờ Hầu gia xuất cung.

Nhưng Hầu gia thường xuyên bị Hoàng Thượng gọi vào cung mấy ngày không ra, thậm chí sau khi đến Đại Lý Tự làm việc cũng sẽ bị gọi vào cung tiếp rất nhanh.

Lúc trước chỉ cảm thấy Hoàng Thượng yêu thương hắn, bây giờ nhìn xem mới thấy là nguy hiểm khắp nơi.

===

Bắc Tiết, Trường Quảng Vương phủ.

Giang Ninh nghe được tiếng bồ câu vỗ cánh liền đón lấy nó, lần này lại lấy được mấy tấm ngân phiếu trên đùi bồ câu, mới biết ngay cả bên Bắc Tiết cũng có ngân trang gửi tiền. Tổng cộng gần hai vạn lượng, mật thư rất ngắn gọn: Lấy tín nhiệm của ấu chủ.

Giang Ninh mặt không biểu cảm nhai nát mấy chữ kia, giống như đã ghi vào trong tin tim phổi.

Ban ngày, hắn ta lại tiến vào Đại Nhạn cung làm bạn với Vương.

Nguyên Chiêu nhìn thấy hắn ta, cầm trà sữa lên uống: “Vết thương trên lưng ngươi khỏi chưa?”

Giang Ninh nói: “Không sao.”

Nguyên Chiêu vẫy tay nói: “Ngươi cởϊ qυầи áo xoay qua đây cho cô xem.”

Giang Ninh cởϊ áσ quay người, Nguyên Chiêu nhìn trên lưng hắn ta vẫn chằng chịt tím xanh chưa tan, nhưng đối phương lại tỏ ra tự nhiên cứ như hoàn toàn không có đau xót. Cậu ta không nói gì thêm, chỉ bảo: “Được rồi, mặc vào đi.”

Giang Ninh cầm quần áo lên mặc, Nguyên Chiêu lại hứng thú nói: “Hôm đó ta thấy Thái hậu cứ nhìn ngươi chằm chằm, ta nghe nói ngươi rất giống Trường Quảng Vương lúc còn trẻ, bởi vậy sứ thần mới nhận ra ngươi. Ta thấy có khi ngươi còn có phong thái hơn Trường Quảng Vương ngày đó nhiều, dù sao đôi mắt xanh này của ngươi đúng là đặc sắc.”

Cậu ta co chân lại, vô cùng phấn khởi: “Ngươi nói nếu là Thái hậu lệnh cho cha con ngươi cũng phục vụ bà ta, có phải rất thú vị không?”

Cậu ta nói cười vui vẻ, khuôn mặt giống như thuần khiết vô tội, nhưng trong miệng lại phun ra những lời ác độc hạ lưu. Giang Ninh vẫn không thay đổi sắc mặt, cũng không hề đáp lời.

Cậu ta thấy Giang Ninh không đáp liền truy vấn: “Thái hậu có quyền thế như vậy, cho dù là nô ɭệ ti tiện, chỉ cần bà ta sủng ái là có thể nâng lên đến tận trời. Ngươi cũng nhìn thấy Vu sư kia rồi đó. Ngươi còn anh tuấn hơn cả Trường Quảng Vương lúc trẻ, ngươi nói xem, nếu Thái hậu bảo ngươi theo bà ta, ngươi có chịu hay không?”

Lần này hiếm khi Giang Ninh nói được hai chữ: “Không chịu.”

Nguyên Chiêu nói: “Ồ? Vì sao?”

Giang Ninh nói: “Thần không thích nữ tử.”

Nguyên Chiêu giật mình: “Cái gì?”

Giang Ninh nói: “Thần thích long dương.”

Nguyên Chiêu ngạc nhiên, sau đó bỗng nhiên vỗ bàn cười đến mức đau cả bụng cứ như cực kỳ vui vẻ, lại hiếu kỳ nói: “Ngươi thật sự chí thích nam tử? Giữa nam tử làm chuyện này thế nào?”

Giang Ninh ngậm miệng không nói.

Ánh mắt Nguyên Chiêu chớp lóe, vẫn không buông tha cho hắn ra: “Vậy làm sao ngươi biết ngươi thích nam tử? Hay là ngươi có nam sủng rồi?”

Giang Ninh không đáp, Nguyên Chiêu cả giận nói: “Ta đang hỏi ngươi nói đấy! Ngươi dám không đáp lời?”

Giang Ninh bỗng nhiên nói: “Là chủ nhân, không được khinh miệt kẻ sĩ như thế. Vương thượng ăn nói đoan trang hòa khí, nếu bàn luận về chuyện lỗ mãng với hạ thần lâu rồi sẽ làm mất uy nghiêm của chủ nhân.”

(*) Sĩ ở đây chỉ tầng lớp tri thức phong kiến nói chung

Nguyên Chiêu run lên, bỗng nhiên lại cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt: “Ngươi ngu sao? Ta thì tính là chủ nhân gì? Chủ nhân bị phụ nhân và quyền thần quản thúc sao? Chủ nhân chơi bời cả ngày sao? Ngươi lại là cái thá gì? Con trai Hồ tỳ, thân thế ti tiện, vậy mà cũng dám nói mình là sĩ?”

Giang Ninh nói: “Sách thánh hiền đã từng nói “Từ cổ đến kim, kẻ phân biệt được đúng sai chính là sĩ”, “Thông qua việc đọc sách làm quan chính là sĩ”, hay “Người có trí dũng chính là sĩ”. Chứ chưa từng nói người xuất xuất thân nghèo hèn không được làm sĩ.”

Nguyên Chiêu không ngờ được đứa con của Hồ tỳ trước mắt này lại còn trích dẫn kinh điển, miệng tụng thánh hiền. Nụ cười trên mặt cậu ta chậm rãi biến mất, lạnh lùng nói với Giang Ninh: “Xem ra ngươi đọc không ít sách.”

“Cô cũng muốn nhìn xem ngươi có tài đức gì mà dám tự cho mình là sĩ? Chỉ bằng bản lĩnh học thuộc lòng hay đá bóng thì còn lâu mới đủ. Cô sẽ chờ ngươi chứng minh cho cô nhìn.”

Giang Ninh không nói lời nào. Lúc hắn ta còn ở Chiêu Tín Hầu phủ, mỗi một môn công khóa, cho dù là thi văn hay thi võ đều đạt hạng nhất. Cuộc đời hắn ta đã từng chỉ có một mục tiêu là lấy được tất cả mọi thứ, để rửa sạch suy nghĩ về huyết mạch Hồ cơ ti tiện khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh của hắn ta.

Nhưng mà chỉ có một tiểu thiếu niên cao quý nhìn thấy hắn ta lại khen một câu: “Đôi mắt này rất đẹp, ta có một viên lam bảo thạch giống y như đôi mắt ngươi. Nếu ngươi có thể đứng đầu bảng Thanh Long, ta sẽ thưởng cho ngươi.”

Đó là người nhìn thấy đôi mắt hắn ta liền nghĩ đến một thứ đẹp đẽ, mà không phải thứ gì khác nghèo hèn hèn mọn. Hắn còn cho bọn họ tiền đồ rực rỡ, trở thành người đặc biệt, còn cho theo họ hắn, tước bỏ nô tịch trở thành nghĩa tử của Hầu phủ.

Hắn ta lấy được vị trí đầu bảng, Chiêu Tín Hầu cũng đã thưởng cho hắn ta viên bảo thạch kia , còn cười nói: “Cầm đi làm một đôi khuyên tai, sau này có thể tặng cho nữ tử mình yêu, để mỗi khi nàng nhìn thấy nó sẽ nhớ tới ngươi.”

Hắn ta cầm lấy viên bảo thạch, lại lặng lẽ mua chuộc công tượng khảm nó lên chuôi đoản kiếm của Hầu gia.

Trước khi đi, hắn ta xin lại Hầu gia thanh kiếm này. Viên đá quý màu xanh lam nằm ở bên hông Hầu gia nhiều năm, đã nhiễm phải khí tức của Hầu gia. Đó là thứ mà Hầu gia thưởng cho hắn ta, hắn ta không nỡ, hắn ta muốn mang đi.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Nhưng chủ nhân của hắn ta lại bảo hắn ta đến cống hiến cho một Vương khác.

Cũng không sao cả, hắn ta nguyện trở thành hạt bụi không có ý nghĩa trong nghiệp lớn của hắn.

Hắn ta nhìn về phía Nguyên Chiêu, đôi mắt màu xanh lam bình tĩnh thâm trầm: “Kẻ sĩ đi theo đạo nghĩa, Vương mà để mất đạo nghĩa thì bên người sẽ không có sĩ.”

Vẻ mặt vẫn luôn tùy tiện của Nguyên Chiêu chậm rãi biến mất, cậu ta nặng nề nhìn Giang Ninh, Giang Ninh thản nhiên nhìn lại, cũng không hề e ngại.
« Chương TrướcChương Tiếp »