Lâm Tâm Nguyệt âm thầm xoa trán. Ai dà, tằng tôn của cô không được rồi, chỉ là bánh bao và cải muối mà đã kích động đến thế!
Lão tổ tông: Bánh bao và cải muối, tuyệt phối! Cứ ăn thoải mái, ăn cho no!
Trái tim Hiên Viên Minh rung lên, nhịp đập nhanh như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Hắn lập tức đứng bật dậy, lao ra khỏi doanh trướng, chạy nhanh về phía kho lương.
Phó tướng Lưu Dũng cùng các binh sĩ và dân chúng thấy vương gia đột ngột lao ra như tên bắn, cứ tưởng có quân địch tấn công, ai nấy đều lập tức nhặt vũ khí, vội vã chạy theo sau!
Binh sĩ cầm đao, còn dân chúng… vũ khí thì muôn hình vạn trạng, từ liềm, búa, đến cuốc xẻng, tất cả đều là công cụ lao động!
Vừa chạy, họ chợt nhận ra vương gia đang đi theo hướng ngược lại!
“Vương gia, đây không phải đường lên tường thành đâu!” Phó tướng Lưu Dũng chạy theo sát, không nhịn được lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng Hiên Viên Minh phớt lờ, chân bước như bay!
Chỉ trong nửa thời gian bình thường mà hắn đã tới được kho lương gần nhất.
Hiên Viên Minh: Lão tổ tông, Thiệu An tới rồi!
Lâm Tâm Nguyệt: Tốt!
Một chữ ngắn gọn lạnh lùng thốt ra, Lâm Tâm Nguyệt mở tính năng quét mã, vừa đi vừa lướt qua kho lương chất đầy những túi đồ…
Giống như một tiên nữ trong lúc cao hứng đi mua sắm thả ga…
Vèo vèo!
Bất cứ chỗ nào cô đi qua, đống bánh bao và cải muối chất đầy kho lương cứ thế biến mất, mắt thường cũng có thể thấy rõ!
Chỉ sau hơn mười phút, kho lương vốn chất đầy tràn giờ đã trống trơn.
Sạch bóng, đến cả chuột cũng chẳng buồn ghé thăm!
Lúc này, tại kho lương ở Ung Châu, Hiên Viên Minh vừa đến nơi thì Lưu Dũng cùng đám binh sĩ cũng kịp đến.
“Vương gia, kho này từ lâu đã cạn kiệt, ở đây còn trơ trọi hơn cả mặt ta, ngài đến đây làm…”
Chưa nói hết câu, họ thấy kho lương vốn trống rỗng bỗng dưng xuất hiện từng bao từng bao vật trắng trắng tròn tròn, toả ra mùi thơm ngào ngạt, trắng đến chói mắt!
Quan trọng nhất là họ còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bột mì mà họ đã lâu không gặp!!
Lưu Dũng cố sức hít mạnh mùi thơm, cổ họng không ngừng chuyển động, không nhịn được nuốt mấy ngụm nước bọt.
Những người vừa tới nhìn thấy kho lương chất đầy từng bao từng bao đồ trắng, ai nấy đều há hốc miệng, không nói nổi một lời!
Vèo vèo vèo!
Chẳng mấy chốc, kho lương lại được chất đầy, chật cứng đến nỗi không còn chỗ chứa.
Đây là điều mà họ chưa từng dám nghĩ đến.