Chương 17: Cảm Động Rơi Nước Mắt

“Từ trước đến giờ ta chưa từng uống bát cháo nào ngon như thế này!”

“Ngươi xem gạo này đi, hạt to và tròn thế này, chẳng lẽ lão tổ tông thực sự hiển linh sao?”

“Trong bát ta còn có cả mì sợi đây này! Nhìn mảnh mai mà vô cùng ngon!”

“Hu hu hu, có lão tổ tông phù hộ, có lẽ chúng ta sẽ không phải chết nữa?”

Chẳng biết ai bắt đầu, nhưng rồi từng người một, từ binh lính đến dân thường đều không kìm được mà quỳ xuống, cẩn thận đặt bát cháo sang một bên, bắt đầu dập đầu tạ ơn.

【Tín ngưỡng +20!】

【Tín ngưỡng +30!】

【Tín ngưỡng +10!】

【Tín ngưỡng +15!】

Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy mà mắt đỏ hoe, những âm báo tín ngưỡng liên tục vang lên trong đầu cũng chẳng còn thấy hấp dẫn nữa.

Những con người chất phác này!

Dù là binh lính hay bách tính, cô chỉ cho họ chút ít thức ăn bình thường mà họ lại cảm động đến thế sao?

Người thời xưa thật sự quá vất vả.

Hình ảnh lại chuyển về doanh trướng.

Âu Dương Trí yếu ớt phe phẩy chiếc quạt lông gà rách, gương mặt đầy âu lo: “Vương gia, vừa rồi chúng ta có phần nông nổi. Số lương thực đó vốn dĩ có thể duy trì thêm mười mấy ngày.”

“Vậy mà chỉ một bữa đã ăn hết, sau đó sẽ lại phải chịu đói.”

Hiên Viên Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt càng thêm kiên định: “Lão tổ tông nói sẽ cho thêm lương thực vào buổi tối, chắc chắn sẽ có nữa!”

“Bản vương tin lão tổ tông!”

“Vương gia, ngài…”

Âu Dương Trí nhìn Hiên Viên Minh kiên định gần như điên cuồng, chỉ biết lắc đầu bất lực:

“Vương gia, dù lão tổ tông có ở trên trời nhưng lương thực cũng không phải do gió thổi mà ra, binh lính và dân chúng trong thành có đến ba vạn người, ngay cả thần tiên cũng không nuôi nổi!”

Hiên Viên Minh sững người, đột nhiên đập tay vào trán: “Âu Dương tiên sinh, ngươi không nhắc thì ta còn quên mất.”

Hiên Viên Minh vội đứng dậy, sải bước ra ngoài.

Âu Dương Trí nhanh chóng đuổi theo: “Vương gia, ngài định đi đâu?”

“Đi đốt vàng mã cho lão tổ tông!”

Âu Dương Trí: ...

Lâm Tâm Nguyệt xem đến đây mà suýt bị nghẹn chết.

Chẳng lẽ Hiên Viên Minh thực sự sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho cô sao.

Thôi bỏ đi, cô nên đi đặt bánh bao và cải muối, tiện thể ghé thăm biệt thự ven sông của mình.

Tối nay cô sẽ đổi chỗ để có giấc ngủ ngon, từ một căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách chuyển sang biệt thự ba trăm mét vuông, Lâm Tâm Nguyệt thực sự cảm thấy đúng là từ chỗ tồi tàn bước lêи đỉиɦ cao!