Chương 43: Vai Trong Vai

Editor: Kingofbattle.

Nghe được lời đạo diễn nói, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lý Đằng.

Mọi chuyện dường như có chút quái dị...?

Lý Đằng gϊếŧ Quách mẫu?

Người không thể nào gϊếŧ được quỷ?

Ai là quỷ trong lòng cậu không rõ sao?

Quách mẫu không phải quỷ?

Thế quỷ là ai?

"Gà nướng có hơi mặn, tôi phải đi uống cà phê." Lý Đằng tựa hồ không có chú ý tới mọi người đang chờ hắn nói chuyện, hắn đứng người lên, chậm ung dung mà cầm lấy chén cà phê đi đến cà phê cơ chỗ đó đánh cho một ly cà phê.

Đạo diễn không có nói gì nữa, đứng một chỗ không nhúc nhích, bởi vì đeo mặt nạ, cho nên chẳng ai biết sắc mặt của nàng thế nào.

Đúng vào lúc này, rốt cuộc Quách mẫu từ cuối góc đường trở về.

Sắc mặt giận dữ.

Tiểu bạch kiểm vội vàng bước tới đón tiếp lấy.

Tiểu bạch kiểm đang chuẩn bị hỏi gì đấy, đột nhiên bị Quách mẫu đẩy ra.

Nhìn thấy đạo diễn đứng ở trước cửa quán cafe, Quách mẫu nhanh chân chạy tới.

"Đạo diễn! Tôi phản đối! Tại sao tôi diễn vai quỷ, về sau bước xuống xe buýt nhưng vẫn bị phong ấn năng lực của quỷ? Còn bị hắn dùng ghế chân cao đánh chết tươi! Đây là vi phạm quy tắc nghiêm trọng!" Quách mẫu lớn tiếng phản đối đạo diễn, giọng nói lộ ra run rẩy, rất hiển nhiên một màn phát sinh trong trạm xe buýt đã khiến cho bà ta có tâm lý oán hận rất lớn.

Khi đó rốt cuộc bà ta cũng hiểu rõ tại sao Lý Đằng phải xách ghế chân cao bên người.

Chính là vì đập chết mình...!

Mẹ nó! Vẫn phải chết bởi ghế chân cao trong tay hắn!

"Bà diễn vai quỷ, chứ bà cũng không phải là quỷ thật." Đạo diễn lạnh lùng trả lời Quách mẫu.

"Có ý gì?" Quách mẫu nghe mà không hiểu.

Những người khác cũng chẳng hiểu.

Cô gái kính râm lại đột nhiên ý thức được cái gì, nàng vội vàng đi tới dùng tay cầm lấy hai lá thăm của Lý Đằng.

Sau đó đem Lý Đằng ra.

Tuy rằng Lý Đằng từng lật lá thăm của mình ở trước mặt mọi người, nhưng hiện tại xảy ra vấn đề, nói như vậy khẳng định vấn đề nằm ở trên mặt.



Quả nhiên, tất cả mọi người đều bị hắn lừa!

Lý Đằng rút thăm được hai cây thăm bằng trúc, một mặ trên đó viết "chuyên viên ánh sáng", một mặt khác viết "xuống xe trạm đầu tiên".

Điểm này đúng là không sai.

Nhưng mà phía dưới lá thăm trúc "chuyên viên ánh sáng" kia, còn ghi có ba chữ rất nhỏ.

"Ngươi là quỷ."

Cô gái kính râm cẩn thận nhớ lại một phen, lúc ấy Lý Đằng để lộ kết quả, là đập thẳng lá thăm lên mặt bàn, nhưng trên mặt thăm chỉ để lộ bốn chữ "chuyên viên ánh sáng", bàn tay của hắn đã che đi dòng chữ nhỏ bên dưới.

Bởi vì những người khác đều chú ý mặt chữ trên của lá thăm, cho nên cũng không có người ngờ đến phía dưới còn có dòng chữ nhỏ.

Như vậy, chẳng phải ở giữa "ngươi là quỷ" và "chuyên viên ánh sáng" sẽ có mâu thuẫn hay sao?

Không có.

Trong nháy mắt cô gái kính râm đã suy nghĩ ra đáp án.

"Là xảy ra chuyện gì...? Cái gì mà tôi diễn quỷ nhưng không phải quỷ...? " Quách mẫu xông lại cầm lấy lá thăm trúc của Lý Đằng, nhìn thấy dòng chữ "ngươi là quỷ" phía dưới lá thăm của Lý Đằng mà có chút tức giận.

Sau khi những người khác nhìn thấy lá thăm trúc này cũng chẳng hiểu mô tê gì.

"Rất đơn giản, nhưng nói ra cũng có chút vòng vo. Lần này cảnh quay của chúng ta cũng không giống bình thường, đó là một vai diễn bên trong vai diễn." Cô gái kính râm đã mở miệng.

"Bản thân tám người chúng ta chính là một đoàn phim, nhưng mà vai diễn của chúng ta ở trong kịch bản, chính là đóng vai diễn viên trong một đoàn phim! Mà đoàn phim này đang quay một bộ phim ma, thành viên đoàn phim này có diễn vai chính, vai phụ, còn có vai quỷ, còn có ánh sáng, quay phim các loại."

"Vai quỷ, cũng chỉ là một diễn viên bình thường bên trong đoàn phim mà thôi."

"Nhưng chuyên viên ánh sáng, là con quỷ trà trộn bên trong đoàn làm phim! Phía trên thăm trúc cũng ghi rõ "chuyên viên ánh sáng, ngươi là quỷ", một con quỷ giả mạo chuyên viên ánh sáng tiến vào đoàn làm phim, cũng có thể nói con quỷ đảm nhận vai chuyên viên ánh sáng, mới chính là quỷ thật sự."

"Chẳng qua là Lý Đằng cũng không cho chúng ta thấy một nửa mặt dưới của lá thăm trúc."

"Đạo diễn nói, bên trong tám người chỉ có một người là quỷ, cũng không có nói bên trong tám người có một người đóng vai quỷ."

"Lão yêu bà rút thăm được "vai quỷ", nhưng bà ta không phải quỷ, nàng chỉ là một diễn viên trong đoàn phim bình thường, một diễn viên đóng vai quỷ mà thôi."

"Lý Đằng rút thăm được "chuyên viên ánh sáng", nhưng ở trong kịch bản lần này, chuyên viên ánh sáng mới là quỷ thật trong đoàn phim, muốn hại chết người đóng vai quỷ trong đoàn phim, cho nên, Lý Đằng mới đúng là quỷ thật."

"Một người đóng vai quỷ, một người là quỷ thật đóng vai chuyên viên ánh sáng."

"Người đóng vai quỷ cho rằng mình là quỷ, kỳ thật bà ta chỉ là diễn viên, lúc ở trên xe buýt, cùng xuống xe với chuyên viên ánh sáng, nhưng thật ra là xuống xe cùng con quỷ thật. "

"Tuy rằng quỷ thật không có điểm tích luỹ đổi năng lực của quỷ, nhưng mà hắn có một cái ghế chân cao......"

"Còn người đóng vai quỷ có rất nhiều điểm tích luỹ, thậm chí cũng đã có được siêu năng lực của quỷ, nhưng bởi vì bà ta không phải quỷ, cho nên lúc xuống xe cũng không thể biểu diễn ra loại năng lực này."



"Một người là quỷ không có năng lực, ở cùng người với người thường đóng vai quỷ, sau đó đánh một trận, quỷ không có siêu năng lực vung ghế đập chết diễn viên bình thường."

"Mọi chuyện đại khái là như vậy, Lý Đằng, tôi nói không sai chứ?"

Cô gái kính râm tháo kính xuống, hung hăng nhìn Lý Đằng.

Tuy rằng lần này quay phim ban đêm, nhưng nàng vẫn có thói quen đeo kính râm.

Đây là lần đầu nàng tháo kính râm trước mặt mọi người.

"Đôi mắt của cô rất đẹp." Lý Đằng không chịu trả lời.

"Mau trả gà cho tôi!" Cô gái kính râm lại mang kính vào, thò tay chụp lấy lỗ tai Lý Đằng.

"Mới vừa rồi đã nói! Tôi không có xin cô !, con gà nướng này là cô chủ động đưa cho tôi đó! Không phải là tôi lừa gạt mà có! Tôi ăn hết rồi, cô cũng đừng tìm tôi đòi lại...! cô nói "ăn đi", tôi mới ăn! Làm thế nào bây giờ lại lật lọng rồi? Người đẹp, làm người phải phúc hậu, nói chút đạo lý xem nào?" Lý Đằng giơ tay chụp lấy cổ tay của cô gái kính râm.

Gã bốn mắt ở bên cạnh xem trò hay, sau khi nghe thấy Lý Đằng nói câu"làm người phải phúc hậu", rất muốn dùng đầu đập mạnh vào tường.

Tên này rõ ràng không chết, còn lừa người khác thương cảm.

Đây là thứ gì chứ...?

Tại sao một người lại có thể vô sỉ đến loại tình trạng này?

Người vô sỉ như thế còn dám mạnh mồm nói "làm người phải phúc hậu"?

"Vậy sao? Vậy lúc đó anh còn giả bộ cái gì? Rõ ràng anh mới là quỷ, đi gϊếŧ người, còn bày đặt ra vẻ ủ dột? Diễn cho ai xem?" Cô gái kính râm bắt lấy không tha, nếu như không phải Lý Đằng tranh thủ đồng cảm của nàng, nàng làm sao lại mua gà cho hắn ăn.

"Tôi nào có diễn...? Lúc đánh nhau với lão yêu bà, hạt điều trong túi đều rơi hết trên đất, thật sự là đáng tiếc, nghĩ tới chuyện này tôi liền đau lòng, rất đau lòng đó." Lý Đằng vô cùng đau đớn.

"......"

"Được rồi, lúc sau anh còn nói "thời gian gần đủ rồi, tới nói lời tạm biệt với chúng tôi". lời này có ý gì? Lừa gạt chúng tôi thông cảm?" Cô gái kính râm tiếp tục truy hỏi, vừa rồi hắn nói ra lời này ai cũng cảm thấy đau xót, ai ngờ lại bị gạt!

"Cảnh quay này đã xong, thời gian đúng là gần đủ rồi, tất cả mọi người đều phải quay về đỉnh chóp đá, tôi nói lời tạm biệt với mấy người là sai ư?" Lý Đằng lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Anh còn nói người sắp chết, đầu tư vào anh là vô dụng, đây không phải đang gạt người cảm thông?"

"Cô hãy nhớ rõ lại một chút, từ đầu tới cuối tôi cũng không nói bản thân là người sắp chết, tôi chỉ nói sắp rời đi, đã quay phim xong, cô còn không đi...? "

"Anh......"

"Tôi......"

"Buông tay! Đừng chụp tay tôi...! "

"Cô bỏ tay nhéo tai tôi ra, tôi sẽ buông tay."

"......"