Chương 200: Cá Lớn

Editor: Kingofbattle

Lý Đằng đang chuẩn bị kiếm thêm chút cháo, nhưng lại thấy đám người Lý Bạch tung người nhảy lên nóc nhà chuẩn bị bỏ chạy.

"Đừng nhìn nữa! Chạy mau! Chúng ta đánh không lại đội an phòng quỷ lão." Lý Bạch ở trên nóc nhà thoáng sững người, hô một tiếng nhắc nhở Lý Đằng, sau đó co giò bỏ chạy theo đồng bạn.

(đội an phòng: giống như đội dân phòng, bảo vệ các loại)

Lúc trước Lý Đằng đã nghe Hạng Vũ nói, lúc Lý Bạch tại đối phó quỷ lão cầm đại đao, chỉ sử dụng ra một thành công lực, hiện tại Lý Bạch lại nói bọn hắn không phải đối thủ quỷ lão đội an phòng.

Chứng tỏ tạm thời Lý Đằng còn chưa có năng lực chấm mυ"ŧ quỷ lão đội an phòng.

Cho nên, Lý Đằng không nói nhiều, sau khi quy đổi mấy phút trạng thái đỉnh cao, vác đao trên lưng, tung người bò lên trên nóc nhà, điên cuồng chạy theo phương hướng đám người Lý Bạch bỏ chạy.

Cũng không phải là đám người Lý Bạch đánh không lại quỷ lão đội an phòng, chủ yếu là quỷ lão đội an phòng kéo theo rất nhiều người, tên nào cũng da dày thịt béo, sau khi gϊếŧ cũng không rơi ra quỷ tệ, hơn nữa bọn hắn không xài được vũ khí rơi ra từ bọn này, chợ đêm cũng không thu mua vào, cho nên, không đáng phung phí thời gian trên người đội an phòng quỷ lão.

Ở những lúc thế này, đi săn gϊếŧ ác quỷ xổng chuồng từ cửa địa ngục, kiếm chác ngon hơn nhiều.

"Tại sao anh lại để ý tên người mới đó dữ vậy!" Hạng Vũ vừa chạy vừa trêu chọc Lý Bạch.

"Cậu ta nói sẽ cứu tôi một mạng, nếu cậu ấy chết thì tôi lỗ nặng?" Lý Bạch cười cười.

Hai người khác cũng cười ha hả.

"Thằng nhóc kia chạy rất nhanh...! Thế mà vẫn bám sát đuôi chúng ta." Hàn Tín quay đầu nhìn lại.

"Cậu ta chạy đúng là nhanh, có thể là gặp kỳ ngộ ở mặt này." Lý Bạch cũng quay đầu quan sát.

Lúc này ba người bọn cũng không có sử dụng nhiều nội lực để thi triển kỹ năng bỏ chạy, chẳng qua là chạy bộ bình thường, thỉnh thoảng gặp được vài địa hình nhấp nhô, mới cân nhắc sử dụng kỹ năng di chuyển.

Dưới loại tình huống này, bọn hắn khó mà cắt đuôi Lý Đằng.

Ở một hướng khác, Lý Đằng không muốn đuổi theo quá gần, chỉ cần giữ khoảng cách an toàn là được rồi.

Thừa dịp hiện tại thời gian bảo hộ còn chưa kết thúc, đi theo ba người này, bọn hắn đánh BOSS, mình ở bên cạnh hít điểm, trộm tài nguyên sinh mệnh, trộm kỹ năng, có thể giúp bản thân nhanh chóng trưởng thành.

Đợi đến lúc kết thúc thời gian bảo hộ, cũng không trở thành dê béo cho mấy người này săn gϊếŧ.

"Nếu như thực lực cậu ta mạnh hơn một chút, chúng ta có thể cân nhắc cho cậu ta vào đội, đáng tiếc quá yếu, về sau có cần gϊếŧ chết hay không?" Hàn Tín hỏi thăm 2 người Lý Bạch.

"Loại người mới này gϊếŧ chết cũng không rớt đồ gì ngon, được rồi." Lý Bạch đã mở miệng.



"Khặc khặc, quả nhiên là rất để ý gã người mới." Hạng Vũ cười tà nói.

Ba người chạy liên tục hơn nửa canh giờ, chạy ra khỏi khu trung tâm Tống trấn mới chịu ngừng lại.

"Thật trùng hợp, bọn hắn đang ở bên kia, dường như bắt được con cá lớn, chúng ta đi tới nhìn xem." Lý Bạch nhìn về một góc nào đó bèn nhắc nhở 2 đồng bạn.

"Thật không đó? ra tay cướp nào." Hàn Tín cảm thấy khá hứng thú.

"Nhìn xem có đáng giá không rồi nói sau." Lý Bạch liếc nhìn chỗ Lý Đằng, sau đó tung người ra dấu cho đồng bạn theo sau.

Hai người khác vội vàng bám theo.

Lý Bạch, Hạng Vũ cùng Hàn Tín là thuộc về chung một công hội.

Bốn gã diễn viên khác trong đợt này, cũng là chung một công hội.

Công hội trong thành phố điện ảnh, chính là thứ mà thành phố điện ảnh cố ý dùng để khơi mào tranh chấp giữa diễn viên, tạo ra đủ loại mâu thuẫn cùng cừu hận, diễn viên công hội này ghét diễn viên công hội kia, tiếp đó bắt đầu treo giải thưởng, tiến hành trả thù cùng phục thù liên miên bất tận, cừu hận mỗi lúc một sâu.

Hai nhà công hội trong kịch bản lần này, chính là tình huống như vậy.

Muốn hoà thuận là điều không thể.

Bất quá bây giờ còn chưa kết thúc thời gian bảo hộ, hai phe vẫn không thể vạch mặt ra tay.

Nhưng đoạt quái thì là chuyện nhỏ.

Ba người Lý Bạch gặp được bốn gã diễn viên kia cũng không phải hoàn toàn trùng hợp.

Chỗ khu vực này đã mở ra hai cánh cửa địa ngục, gϊếŧ boss có thể nhặt được bảo vật quý giá, nếu như tới đây tầm bảo, tự nhiên khu vực chọn lựa đầu tiên sẽ là ở đây.

Không bao lâu sau, ba người Lý Bạch đã tới hiện trường.

Lý Đằng cũng đi theo, hai mắt sáng rực nhìn về phía ác quỷ kia.

"Á à! Ông anh Cường đầu trọc, bắt được cá lớn nha...! " Hạng Vũ lớn giọng rống một tiếng.

Lý Bạch nói không sai, trừ ba người bọn họ cùng Lý Đằng ra, thì bốn người khác là ba nam một nữ, lúc này đang hợp tác tấn công một đầu ác quỷ.

Trong đám này có một tên có tướng mạo rất hung dữ, đầu trọc rất dễ làm người khác chú ý, Cường đầu trọc trong miệng Hạng Vũ khẳng định chính là nói tên này.

Con ác quỷ trước đó không rơi đồ tốt, rất hiển nhiên con này sẽ rơi ra bảo vật đáng tiền.

"Có muốn chúng tôi giúp một tay không...?" Hàn Tín mở miệng nói, rõ ràng là muốn ra tay cướp quái.



"Giao cho các ngươi!" Cường đầu trọc rất tức giận, huýt sáo liền kéo theo 3 gã đồng bạn bỏ chạy.

Con ác quỷ này cũng đuổi theo bọn hắn, lập tức đổi mục tiêu công kích sang ba người Lý Bạch.

Ác quỷ này ngoại trừ có công kích bình thường, còn có được một cái kỹ năng U Minh Hàn Băng, dùng quỷ trảo chộp tới, nếu như không kịp né tránh, rất có thể sẽ bị U Minh Hàn Băng trên quỷ trảo đông cứng thành que kem.

Hạng Vũ suýt nữa trúng chiêu, nửa người bị đông cứng, may mắn Lý Bạch xuất hiện rất kịp thời, ném hắn ra khỏi vòng chiến đấu.

Cường đầu trọc cùng ba gã đồng bọn quay trở lại, ở bên ngoài nhìn thấy náo nhiệt, sau khi phát hiện Hạng Vũ bị đông cứng, bắt đầu cười ha ha.

Hiện tại chưa hết thời gian bảo hộ, bọn người Lý Bạch đoạt quái, Cường đầu trọc cũng hết cách.

Rời khỏi vòng chiến cũng không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là dùng khoẻ ứng mệt, đợi đến lúc ba người Lý Bạch đánh quái gần chết thì xông qua cướp đoạt bảo vật.

Bởi vì không thể tự gϊếŧ lẫn nhau, đến lúc đó ai có thể cướp được bảo vật thì phải xem vận khí.

Hạng Vũ nhanh chóng vận chuyển nội lực hoá giải hàn khí trong cơ thể, tiếp tục xông vào vòng chiến.

Sau khi Lý Đằng quan sát phương thức công kích của ác quỷ, cũng bắt đầu áp sát, dưới tình huống cố gắng không ảnh hưởng đến ba người, bắt đầu phá giải thuật toán, ăn cắp tài nguyên sinh mệnh.

"Lý Bạch mới thu một gã đàn em? Đàn em biết công kích tinh thần? Ồ! Không tệ nha!" Cường đầu trọc cảm nhận được chỗ Lý Đằng có chút dao động tinh thần cực kỳ yếu ớt.

"Hắn cũng chỉ biết công kích linh hồn còn chưa nhập môn, ngay cả một kỹ năng trụ cột cũng chưa học xong, mặt dày mày dạn đi theo chúng ta, đuổi cũng không đi. " Lý Bạch trả lời Cường đầu trọc.

Cũng không phải hắn đang trêu trọc Lý Đằng, muốn nói thật với Cường đầu trọc, là muốn sau khi thời gian bảo hộ chấm dứt, Cường đầu trọc đừng dời cừu hận lên trên người Lý Đằng, cũng nói cho Cường đầu trọc biết, gϊếŧ chết Lý Đằng không chiếm được chỗ tốt gì.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ làm được tới đây, nếu như Cường đầu trọc nhất định phải gϊếŧ Lý Đằng, hắn cũng sẽ không vì Lý Đằng mà ra tay ngăn cản.

Hiện tại Lý Đằng không có tâm trạng nghe bọn này trò chuyện, hắn đang cố hết sức né tránh ác quỷ đánh trúng mình.

Đột nhiên trong nháy mắt, cổ tay của hắn khẽ rung rung.

"Phát hiện loại thuật toán mã hoá đã biết."

"Phá giải thành công! "

"Đạt được điểm số tài nguyên sinh mệnh: 548 điểm."

"......"

"Lụm được cái bóp! " Lý Đằng mừng hết lớn.