Chương 151: Không Ngừng Nghỉ

Editor: Kingofbattle

Quân đội, xe tăng, binh sĩ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Thế nhưng, trong sương mù, truyền đến rất nhiều tiếng bước chân nặng nề.

Còn có tiếng gào thét của dã thú.

Khiến cho người ta có cảm giác bất ổn.

"Anh đi ra ngoài nhìn xem." Lý Đằng nói một tiếng với Liễu Nhân, bởi vì sương mù bên ngoài quá dày, hắn ở trong nhà nhìn ra cửa sổ chẳng thấy gì, ứng dụng dò xét trong đồng hồ cũng không xuất hiện cái gì.

"Đừng......" Liễu Nhân rất sợ hãi.

"Phòng này bị công kích thì cũng rách như giấy dán, kỳ thật trốn ở bên trong cũng chẳng khác gì ở ngoài." Lý Đằng vừa nói dứt lời, tiếng chân phía ngoài đột nhiên áp sát.

Hắn vội vàng nhìn về phía đồng hồ.

Chỉ trong chốc lát, ở bên trong đồng hồ hiển thị 10 chấm sáng đang bao vây căn nhà nhỏ.

Cùng lúc đó, tiếng gào thét của dã thú cũng truyền tới rất rõ ràng.

Dựa vào tiếng gào thét kia, có thể tưởng tượng là dã thú to xác.

Rất nhanh hơn mười con dã thú bao vây kín kẽ, Lý Đằng đứng gần cửa sổ nhìn thấy bọn chúng rất rõ.

Cơ thể và vóc dáng giống như lợn rừng, nhưng mà cái đầu thì không giống lợn rừng, đầu bọn này giống như tê giác, giữa đầu mọc một cái sừng nhọn còn to hơn tê giác.

Mồm dài giống như loài gấu, miệng đầy răng nanh.

Hơn mười con hùng tê xông vào, sau đó càng nhiều điểm sáng màu đỏ xuất hiện trong đồng hồ Lý Đằng.

(hùng tê: ghép từ giữa hùng(gấu) và tê(tê giác))

Dựa vào sức chiến đấu hiện tại của Lý Đằng, đừng nói là hơn mười con, vài chục con, cho dù chỉ có một con, hắn cũng chưa chắc đánh thắng được.

Những con hùng tê này vừa áp sát nhà nhỏ, trực tiếp dùng sừng nhọn húc vào vách tường, mỗi lần đυ.ng phải là húc ra một cái lỗ to, mặt tường nhanh chóng xuất hiện vô số vết nứt, ngay sau đó lại đυ.ng, "ầm" một tiếng trầm đυ.c, vách tường đã bị húc ra một cái lỗ to tướng, hùng tê cũng thông qua cái lỗ kia vọt vào.

Lý Đằng chọn đúng cơ hội vung búa đập tới.

Trên mặt con hùng tê bị nện ra một cái lỗ máu, kêu thảm lảo đảo một bên, nhưng nó lập tức lấy lại thăng bằng, hai chân trước lấy đà húc thẳng tới chỗ Lý Đằng.



Lý Đằng lách mình tránh né.

Đúng vào lúc này, lại một con hùng tê húc mạnh cái rầm, vách tường bên cạnh Lý Đằng bị rớt ra một mảng lớn, sau đó thân thể to lớn mang theo sừng tê giác vọt về phía Lý Đằng đang trốn về phía này.

Lý Đằng kêu thảm một tiếng, sừng tê giác chọc ngay eo Lý Đằng ra một lỗ máu, đồng thời hất Lý Đằng dính thẳng vào tường.

Sau đó, vách tường còn lại cũng bị húc đổ, lại một đầu hùng tê xông vào, dùng sừng tê giác xúc cơ thể Lý Đằng vừa mới rơi xuống bay lên lại, bay ra ngoài khu đất trống.

Ngay sau đó là tiếng hét thảm, Liễu Nhân cũng bị thương nghiêm trọng.

Vừa rồi chiến đấu kích liệt, căn bản Lý Đằng chẳng thể bảo vệ Liễu Nhân, nàng nhận phải sát thương chẳng hề kém hơn Lý Đằng.

Hơn mười đầu hùng tê từ bốn phương tám hướng, ngay lúc mở cái miệng đỏ lòm ra chuẩn bị cắn xé Lý Đằng cùng Liễu Nhân, thì truyền tới một tràng tiếng gào thét khủng bố, hơn mười con hùng tê chuẩn bị cắn hai người nghe được âm thanh này, bọn nó liền sợ hãi quay đầu chạy mất.

Một con quái vật thân cao bốn mét, cả người đầy xúc tu cùng loại với bạch tuộc xuất hiện trong màn sương trắng.

Nó duỗi ra mấy cái xúc tu, cẩn thận quấn quanh cơ thể Lý Đằng cùng Liễu Nhân, sau đó đi đến chỗ sâu trong màn sương trắng.

Chỗ sâu trong màn sương trắng, có một đoàn sương trắng đậm đặc hình tròn rất lớn.

Quái vật bạch tuột kéo theo hai người Lý Đằng cùng Liễu Nhân chui vào trong cái đoàn sương mù trắng đậm đặc to lớn này.

Lý Đằng cùng Liễu Nhân bị trói chặt không thể động đậy, thần trí có chút hoảng hốt, tựa hồ thời gian cùng không gian bên người đều bị xé nứt, sau đó ghép lại.

Ngay khi thần trí bọn họ khôi phục như cũ, lại phát hiện bản thân đang ở trong một cái hang lớn, tựa hồ vách tường đều là thịt, khắp nơi đều tràn đầy dịch nhờn.

Trong động có vài tinh thể phát sáng, chiếu sáng toàn bộ cảnh vật trong động .

Thân thể của bọn hắn bị dính chặt trên vách động, hoặc là nói bị xúc tu bên trong tường thịt nhô ra quấn chặt, vẫn không thể nhúc nhích.

Những thứ xúc tu này rất rắn chắc, dùng sức người không có khả năng thoát ra.

Ngẩng đầu nhìn sang bốn phía, Lý Đằng cùng Liễu Nhân phát hiện, những người khác là Elsa, Cao Phi, Hoàng Tấn, La Bích Kiều, cùng với vợ chồng Quách Hạo Bằng, tất cả đều bị bắt tới đây, cũng bị trói chặt trên tường thịt như bọn họ.

Ngược lại đây cũng là chuyện tốt.

Những vết thương nghiêm trọng trước đó bị lũ hùng tê húc văng, tựa hồ được chữa khỏi nhờ những thứ xúc tu này.

"Đúng là đáng tởm! đúng là bệnh hoạn! Đây là chỗ quái quỷ nào?" Hoàng Tấn mở mồm mắng.

"Hang động ailien?" Elsa suy đoán một câu. (ailien: quái vật ngoài hành tinh)

"Không thể nào? Muốn cấy trứng vào bụng chúng ta? Đây là kịch bản chó má gì...? Có thể đừng biếи ŧɦái như vậy được không?" Hoàng Tấn mắng to.



"Cậu đang mắng đạo diễn? nhất định là anh ta có thể nghe được, cậu nhất định phải chết." Cao Phi mở miệng nói.

"Tôi nào có mắng đạo diễn?" Hoàng Tấn vội vàng giải thích.

"Đạo diễn này tâm lý quá biếи ŧɦái? Xếp đặt thiết kế đều là kịch bản chó má? Tra tấn người làm niềm vui? Thực mẹ nó có bệnh! Bà đây không diễn nữa!" La Bích Kiều mắng to, Hoàng Tấn lại không nói cho nàng biết quy tắc, cho nên nàng chẳng hề cố kỵ mà mắng đạo diễn.

"Hắc hắc, cô không muốn diễn thì sẽ không diễn sao? Tiếp tục tìm đường chết!" Hoàng Tấn nhìn thấy La Bích Kiều phát điên, cũng vô thức sinh ra tâm lý kɧoáı ©ảʍ.

"Lý Đằng, có tìm được cách vượt ngục hay chưa? Mau dẫn chúng ta rời khỏi nơi này đi!" Elsa hô gọi Lý Đằng.

Những lúc thế này, tựa hồ chỉ có Lý Đằng mới có thể cứu bọn họ.

"Gϊếŧ quái chính là cách nhanh nhất gom góp chỉ số thời gian, nhanh gấp mấy lần chạy bộ, có thể lúc đếm ngược 30 ngày chấm dứt, mới có thể vượt ngục thành công?" Lý Đằng cũng không có giấu diếm cách mà hắn tìm ra.

"Vậy cũng quá khó khăn?" Cao Phi thở dài.

"Trước kia các người đều diễn qua kịch bản thế này sao?" Quách Hạo Bằng vội hỏi Cao Phi gần nhất.

"Không phải, trước kia rất ít gặp tình cảnh này, cũng sẽ không dài như vậy." Cao Phi lắc đầu, hiện tại hắn rất nhớ đạo diễn nữ......Diêu Tuyết, nhiều lắm là để Phùng Đại Hải dùng roi tra tấn bọn họ đã là cực hạn.

Mà cái tên Lưu Thích Nguyên này, đúng là ác mộng đối với bọn họ.

Hơn nữa không thể trốn thoát.

Bất quá vẫn tốt hơn ngày hôm qua.

Ít nhất không có bị binh sĩ dùng súng bắn nát tay chân, chỉ bị trói chặt trên vách tường thịt nhầy nhụa, ít nhất còn có thể chịu được.

Sự thật chứng minh, bọn hắn vui quá sớm.

Một con quái vật bạch tuột còn to hơn gấp đôi con trước, lúc này đang bò từ ngoài động đi vào.

Trên cơ thể nó mở ra một cái lỗ, từ trong lỗ chui ra vô số quái bạch tuột cỡ nhỏ.

Những con quái bạch tuộc cỡ nhỏ này dùng chúng xúc tu nhảy cà tưng, nhanh chóng bò lên trên cơ thể mọi người, hơn nữa bám vào cánh tay của bọn hắn, còn có chân.

Đồng thời bắn ra một loại chất lỏng có tính ăn mòn còn mạnh hơn axit sunfuric đậm đặc, nung chảy phân giải cơ bắp trên cánh tay, trên chân bọn họ thành chất dinh dưỡng để hút.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết như xé gan xé ruột, cơ bắp trên tay chân của 8 người dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại xương cốt.

Nhưng mà, bọn hắn không thể chết được, cũng không thể nào hôn mê.