Chương 149: Ảo Giác

Editor: Kingofbattle

"Vậy thì em có thể ăn thịt gì?" Lý Đằng bó tay rồi.

"Thịt heo."

"Đúng nha! Mùi vị thịt này giống như thịt heo!"

"......"

"Dù sao nó không phải là thỏ, cũng không phải chó, càng không phải là chuột, là một loại quái vật rất đáng ghét, thịt của nó ăn rất ngon." Lý Đằng đưa khối thịt trong dĩa tới trước mặt Liễu Nhân.

Ngửi thấy được mùi thịt thơm, rốt cục Liễu Nhân nhịn không được há miệng ra, lại để cho Lý Đằng đút khối thịt kia vào.

Khoan hãy nói, đúng là ăn rất ngon.

Liễu Nhân cũng ăn no bụng, đương nhiên, chủ yếu là ngại quá béo, cho nên không ăn nhiều lắm.

Lý Đằng vừa chiên vừa ăn, lấy tất cả thịt còn lại đem chiên sạch.

"Anh không ngủ sao?" Liễu Nhân hỏi Lý Đằng một tiếng.

"Không thể ngủ, chờ tới giữa trưa còn làm chút chuẩn bị." Lý Đằng trả lời Liễu Nhân.

Nghe được hai chữ "giữa trưa", Liễu Nhân không khỏi tái mặt, nhớ lại một màn vô cùng thê thảm diễn ra giữa trưa ngày hôm qua.

"Bọn hắn......Sẽ không......tới nữa chứ?" Liễu Nhân nói bằng giọng run rẩy.

"Vì lẽ đó, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng." Lý Đằng cũng hết cách an ủi Liễu Nhân, hắn biết rõ Lưu Thích Nguyên rất biếи ŧɦái, ngày hôm sau nhất định sẽ giống như ngày đầu tiên, phải chịu tra tấn suốt nửa ngày.

Bắt các ngươi từ trên đỉnh chóp đá đến nơi đây được ăn được uống, có ở còn có thể chữa trị, chẳng lẽ lại cho các người ở đây hưởng thụ? Không tiến hành ngược đãi cùng nghiền ép cực hạn, như thế thì làm quái gì có động lực vượt ngục?

Thiết lập nhà tù thời gian chẳng phải là vô nghĩa?

Cho nên, Lý Đằng biết rõ, buổi trưa hôm nay, khẳng định sẽ tiếp tục một màn hành hạ đến chết.

Mặc dù nỗi đau đứt tay đoạn chân rất khó chịu đựng, thế nhưng phải biết rằng, có rất nhiều lúc, giai đoạn Lý Đằng ở trên đỉnh chóp đá, cả ngày phải gánh chịu nỗi đau không kém gì ở đây, hơn nữa là loại không có cơ hội nghỉ thở dốc.

Với hắn mà nói, cái loại nửa ngày bị tra tấn, nửa buổi an nhàn thế này, kỳ thật vẫn tốt hơn khi sống sót ở trên đỉnh chóp đá.

Cái loại đói khát cực độ, khát khô cổ họng, khiến cho người ta bị bóp nghẹt khổ sở, thậm chí tuyệt vọng tan vỡ.

Có ăn có uống, đặc biệt là lúc nào cũng có thể ra ngoài săn thịt, đánh đổi khá nhiều, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ít nhất chuyện xảy ra từ trưa hôm qua, cũng chẳng có ảnh hưởng quá lớn với tâm lý của hắn, càng không có để lại ám ảnh gì.

Buổi trưa hôm nay, hắn cũng đã cân nhắc tới tình huống bết bát nhất.



Hắn không có thời gian ôm lấy oán hận, thứ hắn muốn làm, là mau chóng phá giải toàn bộ mọi chuyện.

"Chuẩn bị cái gì?" Liễu Nhân hỏi Lý Đằng một tiếng, sắc mặt đã bắt đầu tuyệt vọng.

"Vì tránh cho những binh lính bắn tỉa, bắn gãy xương, trước giữa trưa chúng ta phải chạy khỏi nơi này, thoát được càng xa càng tốt, anh không biết đây có phải là cách phá giải hay không, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể thử xem." Lý Đằng trả lời Liễu Nhân.

"Được rồi, em đi chung với anh." Liễu Nhân vốn không dám ra cửa, nhưng mà những chuyện xảy ra ngày hôm qua quá đáng sợ.

Cái căn phòng lớn này căn bản không phải là phòng an toàn, mà là một căn phòng tra tấn.

Nó cung cấp cho bọn họ an toàn, chỉ là một loại ảo giác mà thôi.

Ăn uống no đủ, đại khái thời gian là 10h40 sáng.

Hai người tắt toàn bộ đèn trong phòng, đóng cửa bảo hộ lại.

Bọn hắn chỉ có 80 phút để thoát khỏi đây.

Thoát khỏi căn phòng tra tấn này.

Lý Đằng cũng không có lựa chọn bên trái hay bên phải, mà là lựa chọn đường thẳng như trước đó.

Dù sao hắn đã thăm dò một phần con đường này, còn không biết bên trái hay bên phải có nguy hiểm gì ẩn núp không.

Liễu Nhân muốn giữ chặt cánh tay Lý Đằng tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng bị Lý Đằng từ chối.

Hắn muốn chiến đấu.

Chỉ có chiến đấu mới có thể bảo vệ bọn họ an toàn khi đi đường.

Đi tới căn phòng săn bắt chuột khổng lồ, Lý Đằng lại bị hai con chuột khổng lồ tấn cộng.

Nhưng mà thời thế bây giờ khác xưa, đây cũng không phải là vấn đề.

Trong đồng hồ đã nhìn thấy bọn chúng, ngay khi bọn nó xuất hiện khoảng cách gần 2 mét, Lý Đằng đã sớm luyện ra phản xạ chuẩn xác đánh trúng người bọn chúng, thậm chí hai tay của hắn sẽ đánh trước khi não vận chuyển, chém ra một búa vãi lều, liền giống như gậy bóng chày đập trúng bóng.

Tất cả đều là một phát chết luôn.

Ở trong mắt Lý Đằng, thi thể của bọn nó không phải là xác chết, mà là khối thịt thơm phức, đáng tiếc không thể mang về trên đỉnh chóp đá.

Sau khi tới chỗ căn phòng nhỏ, lần này Lý Đằng không có dừng lại, mà là dẫn Liễu Nhân tiếp tục đi về trước.

Trên đường đi lại đánh chết ba con chuột khổng lồ, thử đi tiếp một đoạn dài ngang ngửa từ phòng lớn tới phòng nhỏ, thì phía trước lại xuất hiện một căn phòng lớn.

Căn phòng này rất giống với phòng mà Lý Đằng, Liễu Nhân ở lại.

"Đừng nói là phòng ở của Elsa, Cao Phi và mấy người khác?" Lý Đằng dẫn theo Liễu Nhân đi vòng qua căn phòng lớn.



Cửa chống trộm bị đóng.

Lý Đằng thử ấn chuông cửa, sau đó bảo Liễu Nhân trốn ở sau lưng mình.

Không có ai đáp lại, không có ai mở cửa.

"Anh không đứng ở chỗ mắt mèo, bọn hắn không dám mở cửa." Liễu Nhân nhỏ giọng nhắc nhở Lý Đằng.

Lý Đằng lại ấn chuông cửa, sau đó bước qua cửa sổ phòng khách gần đó, nhìn vào bên trong.

Đèn ở phòng khách không sáng, rất tối tăm, màn cửa không kéo, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy tựa hồ trong sảnh không có ai.

Nội thất bố trí vân vân, giống y hệt phòng của Lý Đằng và Liễu Nhân.

Lý Đằng không có do dự nữa, một búa gõ nát cửa kính thuỷ tinh, sau đó leo vào trong.

Sau khi leo vào, Lý Đằng cẩn thận từng chút một đi quanh một vòng, tiếp đó đứng giữa đại sảnh, có chút sợ run.

"Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy mấy người Cao Phi, Elsa ư? " Liễu Nhân đứng ở bên ngoài cửa sổ bị vỡ, phát hiện Lý Đằng đứng ngẩn người trong sảnh, không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng gọi hắn một tiếng.

Lý Đằng đi qua mở cửa chính, để cho Liễu Nhân đi vào trong phòng.

Hiển nhiên là Liễu Nhân rất sợ hãi, vội vàng bắt lấy cánh tay Lý Đằng.

Lý Đằng dẫn nàng tới gần phòng bếp, để nàng quan sát một lượt.

Da lông chuột mập, chén đĩa còn dơ, dầu mỡ trong nồi.

Nơi này chính là căn phòng của Lý Đằng cùng Liễu Nhân.

"Đã xảy ra chuyện gì? " Trên mặt Liễu Nhân không che giấu nổi vẻ sợ hãi.

"Trước khi đếm ngược 30 ngày kết thúc, chúng ta làm thế nào cũng đừng nghĩ rời khỏi đây. Căn phòng lớn này, mảnh khu vực này, đúng là một nhà tù, không gian cùng thời gian ở đây đều bị ngăn cách. Anh đoán chừng mặc kệ chúng ta đi tới phía nào, kết quả sau cùng đều sẽ quay lại căn phòng này." Lý Đằng giải thích cho Liễu Nhân.

Liễu Nhân im lặng, nàng cũng không ngốc, có thể nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lý Đằng.

"Cũng không thiếu thời gian, chúng ta thử đi qua trái qua phải một lượt, biết đâu lại gặp may." Lý Đằng vỗ vai Liễu Nhân.

"Được." Liễu Nhân đờ đẫn gật gật đầu.

Hai người lại ra ngoài, lần này là đi bên trái.

Ước chừng đi được hơn 100m, xuất hiện một căn phòng nhỏ giống trước.

Sau khi bước vào phòng nhỏ, Lý Đằng càng thêm kinh hãi.