Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lật Cao Không

Chương 146: Dò Xét

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Kingofbattle

Khi đếm ngược 60 ngày biến thành 59 ngày.

Cũng chính là giữa đêm lúc 0 giờ.

Lý Đằng bị tàn phế nằm trong đống đổ nát, đột nhiên lúc này ngồi dậy khỏi giường.

Tất cả phòng ốc bị bắn nát, đồ dùng trong nhà, giường chiếu đều khôi phục như cũ.

Tay chân của hắn bị gãy cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.

Chỉ số thời gian trên tường vẫn còn lưu giữ.

Đếm ngược 30 ngày cũng vậy.

Có vẻ như đếm ngược 30 ngày chỉ được bù vào khi mình đi ngủ.

Bên ngoài truyền đến tiếng Liễu Nhân kêu gào hoảng sợ.

Lý Đằng hô gọi rồi bước ra ngoài.

Sắc mặt Liễu Nhân vẫn trắng bệch, cả người không ngừng phát run.

Sau khi nhìn thấy Lý Đằng, muốn nói cái gì thế nhưng lại ngậm chặt răng, không nói được gì.

Lý Đằng giang rộng tay về phía nàng.

Liễu Nhân chạy tới ôm ngực Lý Đằng, sau đó khóc rống lên.

Đây là lần đầu nàng bị thương trong lúc diễn xuất, thừa nhận đau đớn vượt sức chịu đựng.

Thân thể nàng đã lành lặn, nhưng mà vết thương tâm lý thì không thể nào lành được.

Liền giống như Daisy, hai trận đầu vẫn còn tốt, nhưng sau khi bị Phùng Đại Hải tra tấn, liền lựa chọn nhảy xuống từ chóp đá.

Không phải người nào cũng có tố chất tâm lý mạnh mẽ như Lý Đằng.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi." Lý Đằng vỗ vỗ lưng Liễu Nhân, cố gắng an ủi nàng.

Cái loại vết thương tâm lý này, cho dù là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cũng cần rất nhiều thời gian chữa trị cùng khuyên bảo, mới có thể giúp người bệnh từ từ thoát khỏi bóng ma tâm lý.

Rất hiển nhiên, cách làm này không có tác dụng ở đây.

"Em không muốn sống ở chỗ này, em muốn trở về." Liễu Nhân vừa khóc vừa nói với Lý Đằng.

"Đây là ngục giam, chỉ có nghĩ cách vượt ngục thì mới có thể trở về." Lý Đằng cần phải nhắc Liễu Nhân đối mặ với hiện thực tàn khốc.



"Làm thế nào mới có thể vượt ngục?" Liễu Nhân hỏi Lý Đằng một tiếng.

"Em nghỉ ngơi chút đi, anh đi tìm kiếm đáp án."

Lý Đằng đỡ Liễu Nhân đến ngồi trên ghế sa lon, sau đó cầm theo chiếc ghế dày và nặng, xuống tầng hầm nện ầm ầm vào cửa hợp kim, thế mà không chút tác dụng.

Lưới sắt trên lầu cũng vậy, không tài nào phá được.

Hắn lại trở về tầng trệt, đi vào trong bếp cầm theo một cái nắp nồi cùng một cái cái chảo.

"Anh sẽ ra ngoài kiểm tra, có lẽ đáp án nằm ở bên ngoài. Sau khi anh rời khỏi, em đừng mở cửa tùy tiện, nếu như là anh gõ cửa, sẽ là 2 gõ liên tiếp, sau đó ba cái, sau đó lại hai cái." Lý Đằng nghĩ một hồi bèn dặn dò Liễu Nhân.

"Hiện tại bên ngoài tối đen như mực, còn có quái vật, anh đi ra ngoài chính là chịu chết...! " Liễu Nhân vội vàng ngăn cản Lý Đằng.

"Không chết được, người thiết kế kịch bản không muốn gϊếŧ chết chúng ta, mà chỉ muốn tra tấn chúng ta." Lý Đằng đã sớm nhìn thấu điểm này.

"Hay là chờ gần sáng rồi đi, đi ra ngoài mà hai mắt không nhìn thấy gì, anh có thể dò xét được gì chứ?" Liễu Nhân tiếp tục khuyên Lý Đằng.

Cuối cùng Lý Đằng đành bỏ qua, đồng ý với Liễu Nhân chờ khi nào gần sáng rồi mới ra ngoài.

Vì muốn Liễu Nhân thả lỏng, Lý Đằng dẫn nàng bước vào phòng chạy bộ, hai người cùng chạy.

Trạng thái tinh thần của Liễu Nhân rất khác với trước, tình huống của nàng giống như Daisy sau khi bị Phùng Đại Hải dùng roi tra tấn.

Lý Đằng có chút lo lắng, nhưng cũng hết cách.

Mấu chốt là, Liễu Nhân hiện giờ còn thảm hơn Daisy.

Lý Đằng rất nghi ngờ, trước khi hắn dẫn Liễu Nhân ra khỏi nhà tù này, cho dù Liễu Nhân muốn tự sát cũng làm không được, mặc kệ chịu tổn thương ra sao, cho dù chết đi, đợi đến lúc 0 giờ, thì tất cả đồ đạc cùng cơ thể sẽ bị khôi phục lại nguyên trạng.

Đây là chỗ biếи ŧɦái của kịch bản!

Anh không muốn tiếp nhận tra tấn, thế nhưng anh lại không chết được!

......

Đợi đến lúc 0 giờ, Elsa cùng Cao Phi cũng tỉnh dậy trên giường.

Elsa cũng không chạy ra ngoài kêu to giống như Liễu Nhân, mà là nằm trên giường âm thầm chảy nước mắt.

Tình huống Cao Phi cũng chẳng có tốt hơn, ngồi ở đầu giường ngây ngốc.

......

"Mau thả tôi ra ngoài! Đây là chỗ quỷ quái gì? Tên khốn kiếp nào viết ra kịch bản? Bà đây không diễn nữa!" La Bích Kiều kêu gào phản đối như tiếng heo bị chọc tiết, phối hợp giọng nói loly của cô ta, tạo cho người nghe cảm giác quái đản cực kỳ khủng bố.

"Mình đã tạo nghiệt gì...? Buổi sáng bị con mụ chết bầm kia hành hung, buổi chiều lại bị súng bắn, không có lúc nào bình yên, thời gian phải trải qua thế nào...! Đạo diễn! Van cầu anh thả tôi đi!" Hoàng Tấn nằm trên giường ôm lấy đầu khóc chảy nước mũi, hy vọng đạo diễn nhìn thấy sẽ rủ lòng thương, thả hắn rời khỏi đây.

......



"Đừng khóc! Em là quân nhân đó!" Quách Hạo Bằng gào thét mắng vợ.

"Nhưng mà em cũng là con người! Là một phụ nữ! Em không chịu nổi, chuyện này vượt quá sức chịu đựng! " Vợ Quách Hạo Bằng tiếp tục khóc lớn.

"Nghĩ đến Nhạc Nhạc đi, em không muốn trở về bên con ư? Nếu như em không kiên trì nổi, nó phải làm sao bây giờ? Ai sẽ chăm sóc nó? Em muốn nó mất cả cha lẫn mẹ ngay từ bé ư? Em phải tỉnh táo! Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây!" Quách Hạo Bằng tiếp tục khuyên giải vợ.

Mọi chuyện bắt đầu từ lúc 12 giờ trưa, cũng tạo thành vết thương tâm lý cực lớn đối với Quách Hạo Bằng.

Nhưng hắn biết rõ mình phải kiên cường, nếu như hắn buông bỏ, thì hắn và vợ liền xong đời triệt để.

Chớ nói chi là chuyện cả nhà đoàn tụ.

"Tỉnh táo? Tỉnh táo lại thì có thể làm gì" Vợ Quách Chí Bằng lộ vẻ tuyệt vọng.

"Chúng ta đi chạy bộ." Quách Hạo Bằng trả lời vợ.

"Chạy bộ có tác dụng gì? Nhìn không ra chút hy vọng nào." Vợ Quách Chí Bằng lắc đầu.

"Chạy trước hẳn tính, chờ khi nào sáng, chúng ta ra ngoài nhìn xem, tìm kiếm cách nào đó rời khỏi đây." Quách Hạo Bằng trả lời vợ.

Vợ Quách Hạo Bằng không nói gì nữa, mang theo vẻ mặt bi thương đi theo Quách Hạo Bằng, tiếp tục chạy bộ.

......

Bên này hai người Lý Đằng cùng Liễu Nhân cũng yên lặng, tiếp tục chạy bộ.

Chỉ số thời gian chậm rãi tăng dần.

Dựa vào loại tốc độ này, cho dù tiêu phí điểm sẽ giảm bớt thời gian đếm ngược 30 ngày, nhưng sau khi ngủ một giấc nó sẽ bù lại như cũ, trừ phi tìm kiếm được phương pháp kiếm nhiều điểm chỉ số thời gian hơn.

Liễu Nhân chạy mệt liền muốn ngủ, Lý Đằng dẫn nàng trở về phòng ngủ, nàng không chịu.

Lý Đằng đành phải đẩy ghế sô pha ở phòng khách vào đây, lại mang chăn mền tới cho nàng ngủ trên ghế sô pha, còn hắn thì vẫn tiếp tục chạy bộ.

Liễu Nhân ngủ mà không yên giấc, sẽ gào thét khi ngủ, thỉnh thoảng sẽ giật mình tỉnh lại, mỗi lúc như vậy Lý Đằng đều dừng lại an ủi nàng, đợi nàng ngủ xong mới chạy tiếp.

Bất tri bất giác, trời đã sáng dần.

Rốt cuộc Liễu Nhân cũng ngủ say, không có gặp ác mộng tiếp, tiến vào trạng thái ngủ say.

Lý Đằng nhẹ chân rời khỏi phòng chạy bô, đi vào trong bếp lấy nắp nồi và chảo.

Dưới tình huống trước mắt, tiếp tục ở trong nhà đã không còn ý nghĩa.

Lần này hắn phải nghĩ cách đi dò xét xa hơn, để xem có thể tìm được nhiều manh mối hay không.

Muốn đi xa hơn, đầu tiên hắn phải luyện tập chống lại con chuột khổng lồ kia nhảy lên cắn người, nếu như có thể nắm giữ cách đối phó chuột khổng lồ, thì hắn có thể đi được xa hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »