Chương 143: Phó Thác Cho Trời

Editor: Kingofbattle

"Chủ yếu là anh sợ bên ngoài quá nguy hiểm, đến lúc đó một mình anh thì rất dễ bỏ chạy, nhưng mà nếu dẫn em theo, anh sẽ không có cách nào bảo vệ em được." Lý Đằng lắc đầu nói.

"Vậy em đứng ở cửa chờ anh, chớ đi quá xa, khi gặp nguy hiểm thì mau chóng chạy về...! " Liễu Nhân cũng hết cách chỉ có thể đồng ý.

"Anh biết rồi. " Lý Đằng nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài đâu đâu cũng là sương mù màu trắng bao phủ, khiến cho tầm mắt bị thu hẹp chỉ nhĩn rõ khoảng cách 2 mét đổ lại.

Lý Đằng cẩn thận từng chút một nhích người đi vài bước trong khu vực 2 mét gần cửa chính, tiếp đến nghe thấy bên trong sương mù trắng truyền đến tiếng động.

Đúng lúc này, một con động vật bốn chân cao khoảng 30cm, đột nhiên nhảy ra khỏi sương mù trắng, tung người nhảy lên, há ra miệng rộng đầy răng nanh, nhắm ngay bắp đùi Lý Đằng cắn một phát.

Lý Đằng kêu la thảm thiết, vung dao phay bổ tới, thế nhưng lại không chém trúng. Hắn vội vàng hốt hoảng chạy về trong phòng, đóng sập cửa chính.

"A.........Sao nhiều máu thế này!" Liễu Nhân nhìn thấy bắp chân Lý Đằng chảy máu be bét mà sợ hãi.

"Mẹ nó là thứ khỉ gió gì không biết?" Lý Đằng mắng một tiếng, loạng choạng bước tới ghế sô pha ngồi xuống, cởϊ qυầи ngủ kiểm tra vết thương.

Dấu răng cắn rất sâu, đã bị thương đến xương, Lý Đằng đau đến mức chảy nước mắt sống.

"Đã bảo anh đừng có ra ngoài? Ai biểu anh không nghe lời!" Liễu Nhân vẫn đứng từ xa, cả người phát run, không dám tới nhìn miệng vết thương của Lý Đằng.

Lý Đằng cố nén đau đớn mà bước vào phòng tắm, mở vòi sen sửa sạch vết thương.

Ối chao quá đau......

Tiếng hét thảm đến xé gan xé ruột.

"Giúp anh tìm một chút, xem có kim chỉ hay không." Lý Đằng kêu như lợn bị chọc tiết, tranh thủ nói với Liễu Nhân.

"Được." Liễu Nhân vội vàng tìm kiếm bốn phía.

Một lát sau, đúng là nàng tìm được dụng cụ may vá trong ngăn kéo phòng ngủ, vội vàng nghiêng người đưa cho Lý Đằng.

"Anh lấy kim khâu để làm gì? Khâu vết thương lại sao?" Liễu Nhân hỏi Lý Đằng.

"Em đoán xem?" Lý Đằng thử mấy lần mà không thể xe chỉ luồn kim, đưa trả lại cho Liễu Nhân, nhờ nàng giúp đỡ luồn kim.

Liễu Nhân luồn chỉ vào kim rồi đưa cho Lý Đằng.

Lý Đằng vừa kêu thảm vừa tự mình khâu vết thương.

Chưa kể đến tay nghề ra sao, nhưng lại có tác dụng cầm máu rất tốt.

Liễu Nhân ngồi đưa lưng về phía Lý Đằng, sau đó lại khóc lên.

"Em lại không đau, còn khóc lóc cái gì?" Lý Đằng hỏi Liễu Nhân một tiếng.

"Em nghĩ tới là thấy đau." Liễu Nhân trả lời Lý Đằng.



"Đau nhiều riết sẽ quen thôi, dù đau thế nào, cũng không bằng đàn bà sinh con." Lý Đằng cười thảm hắc hắc vài tiếng.

"Quá bội phục anh rồi, đã trải qua nhiều chuyện tàn khốc như vậy, hơn nữa còn chịu đựng tra tấn mà người khác không chịu được." Liễu Nhân không biết nên nói cái gì cho phải.

"Cái này đều tại cha anh không biết đặt tên." Lý Đằng thở dài.

"Cái gì? " Liễu Nhân khó hiểu bèn hỏi.

"Em đọc tên của anh thử xem. "

"Lý......Đằng.... " (chú thích: từ Đằng phát âm giống từ Đông, có nghĩa là đau)

"Đúng vậy, anh đau, đau thường xuyên, không có ngày nào là không đau. " Lý Đằng nói xong lại cười hì hì.

"Anh......"

"Em giúp anh đi đun chút nước sôi, sau đó rót vào chén, anh muốn uống nước." Lý Đằng dặn dò Liễu Nhân vài câu.

"Tốt. " Liễu Nhân vội vàng bước vào phòng bếp.

Trải qua nửa giờ kêu la thảm thiết, rốt cục Lý Đằng đã vá xong vết thương.

Uống qua nước do Liễu Nhân đun sôi, hắn đứng dậy bước vào phòng ngủ.

"Anh muốn đi ngủ." Sắc mặt Lý Đằng có chút trắng bệch.

"Miệng vết thương của anh, có thể bị nhiễm trùng hay không...? " Liễu Nhân có chút lo lắng nói.

"Bị nhiễm cũng chịu thôi, chỉ có thể mặc cho số phận. " Hiện tại Lý Đằng có chút hiểu ra vì sao gã đạo diễn béo lại nói Lưu Thích Nguyên là "biếи ŧɦái".

Bong bóng thời gian này, còn gọi là nhà tù thời gian, ẩn chứa nhiều nguy hiểm lắm!

Hiện tại vừa xuất hiện, chỉ là một góc băng sơn mà thôi.

Tương lai có thể sẽ xuất hiện càng nhiều chuyện biếи ŧɦái.

Ngay lúc chuẩn bị nằm xuống, Lý Đằng vô tình ngó qua dãy số trên tường.

Hắn đột nhiên phát hiện, dãy số 30 ngày đếm ngược kia, đã thay đổi!

Vẫn trong trang thái đứng yên, thế nhưng đã giảm bớt 40 phút!

Đây là ý gì?

Lý nghĩ mãi vẫn không có cách giải.

Bây giờ hắn rất mệt, mất nhiều máu khiến cho cơ thể suy yếu, tạm thời nghĩ không ra chuyện này, chỉ có thể nằm nghỉ hồi sức rồi tính sau.

"Em có thể ngồi cạnh giường của anh không...? " Liễu Nhân không dám ngủ một mình, chỉ có thể yêu cầu Lý Đằng.



"Cũng được." Lý Đằng trả lời Liễu Nhân, sau đó nằm xuống.

Liễu Nhân dời cái ghế sang gần giường Lý Đằng, một lát sau, nàng bước tới đóng sập cánh cửa, lúc này mới đi tới bên giường Lý Đằng.

Nghĩ nghĩ, nàng đẩy cái ghế sang một bên giường, chỗ này khá sát trong phòng, quay mặt về hướng phòng ngủ, rốt cuộc lúc này mới có cảm giác an toàn.

Không bao lâu, Lý Đằng đã ngủ thϊếp đi, nhưng hắn ngủ được yên giấc, thỉnh thoảng sẽ kêu rên vài tiếng.

Liễu Nhân nhìn Lý Đằng ngủ say, trong lòng chẳng hề bình tĩnh chút nào.

Có thể nghĩ bắp chân anh ta đau tới cỡ nào.

Đau như vậy mà cũng ngủ được, xem như rất bản lĩnh.

Ngồi được một lát, Liễu Nhân cũng ngủ gà ngủ gật.

Nàng cố gắng chèo chống, rốt cuộc không nhịn nổi, liền ngã xuống bên giường Lý Đằng.

......

"Cao Phi, ý của anh là, chỉ cần chúng ta chạy trên máy chạy bộ, thì sẽ không trở thành người xếp chót?" Elsa dừng lại một chút, hỏi xác nhận Cao Phi.

Elsa cùng Cao Phi ở trong phòng chạy bộ, căn phòng này giống y hệt chỗ Lý Đằng và Liễu Nhân, cũng có máy chạy bộ, trên mặt tường cũng có dãy số đếm ngược.

"Đúng vậy, chỉ có chạy bộ trên máy mới có thể tăng thêm chỉ số, cái số này có thể mua đồ ăn, khẳng định chính là chỉ số thời gian, chạy là được rồi, không có sai." Cao Phi trả lời Elsa.

"Thế nhưng mà, chúng ta có thể chạy thắng Lý Đằng sao? Có thể chạy thắng cặp vợ chồng quân nhân kia không?" Elsa không có lòng tin lắm.

"Chỉ cần chúng ta chạy thắng giang tinh và mụ béo là được rồi." Cao Phi khích lệ Elsa.

"Được rồi. " Elsa rất không tình nguyện mà chạy tiếp.

......

"Cô còn đánh tôi! Đánh tiếp tôi sẽ đánh trả ! Đừng tưởng rằng đàn ông tốt không dám đánh đàn bà!"

Lúc này Hoàng Tấn và La Bích Kiều cũng đứng trong phòng chạy bộ.

"Tôi đánh cậu thì thế nào? Cậu có thể đánh trả sao?" La Bích Kiều vừa đuổi theo vừa giơ tay dùng "Quạt Như Ý Đánh Bay" Hoàng Tấn.

Hoàng Tấn mặt mũi bầm dập bay rớt ra ngoài.

"Ha ha ha ha ha......" La Bích Kiều phát ra một tràng tiếng cười loly.

Tiếng cười kia khiến cho Hoàng Tấn cảm giác hết sức khủng bố.

"Đạo diễn! Đạo diễn! Chuyện này quá bất công! Cho dù cô ta không có Quạt Như Ý Đánh Bay, tôi cũng không đánh thắng ả ta...! Chuyện này là sao? Nữ quyền cũng phải có chừng mực chứ? Không thể chơi như vậy, xảy ra án mạng rồi...! " Hoàng Tấn hét thảm với trần nhà, hy vọng đạo diễn có thể nghe hắn kêu cứu.

"Đừng hô! Ở chỗ này cậu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay! Còn dám đánh trả? Đến đến, chúng ta tiếp tục......Ha ha ha ha ha......" Giọng nói loly khủng bố lại phát ra.

"Trời ạ! Chẳng lẽ mình đang đóng phim ma?" Hoàng Tấn khóc lớn.