Editor: Kingofbattle.
Một cô gái đeo mặt nạ từ trong quán cafe bước ra, tuyên bố vài câu đối với mấy người ngồi cạnh bàn.
Bên cạnh nàng là hai gã vệ sĩ mặc âu phục đen chia ra đứng trái phải, thân thể cường tráng, một tay nhét ở bên trong áo, không biết có phải là cầm súng hay không.
Tất cả mọi người không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô gái kia.
Đối với các diễn viên trong trường quay mà nói, đạo diễn là người không thể đắc tội.
Bởi vì, nói theo một ý nghĩa nào đó, cô ta là người nắm giữ sống chết của diễn viên!
Ví dụ như kịch bản cần một người hoặc vài tên đóng vai quần chúng đi nhận cơm hợp, mà vai quần chúng ở trong mắt của đạo diễn thì người nào cũng như nhau, ai lĩnh cơm hợp biến tượng sáp cũng vậy, nhưng nếu như đạo diễn thấy ngươi không vừa mắt, bố trí ngươi sẽ đi lĩnh cơm hộp trong màn diễn này, ngươi cũng chỉ có thể xem như gặp xui xẻo.
(chú thích: nhận cơm hợp đồng nghĩa với kết thúc vai)
Biến thành tượng sáp, trừ phi có người thân hoặc bạn bè bù đắp khoản nợ mới có thể cứu trở về.
Nếu như không có người thân ở chỗ này, hoặc là nhân phẩm ở bên trong trường quay quá kém, mối quan hệ không tốt, cũng không có bạn bè nguyện ý giải cứu mà nói, cũng chỉ có thể an tâm mà làm một cỗ tượng sáp đẹp đẽ bên trong bảo tàng.
Cứu một người bị biến thành tượng sáp, cái giá đánh đổi cũng quá lớn.
Cái giá này ngang bằng với đánh đổi tự do, người bình thường sẽ lựa chọn như thế nào, không cần nói cũng biết.
Cũng giống như lời Cao Phi từng nói, cho dù hắn trả một cái giá đắt để cứu bạn gái trở về, nếu như lần diễn xuất sau đó, ai biết nàng có thể hành động ngớ ngẩn hay không?
Cho nên, cứu vớt bạn bè trở thành tượng sáp, chính là câu hỏi có sẵn đáp án.
"Các ngươi diễn xuất thế này, đây là một cảnh quay về tai nạn xe cộ, hai người bọn họ......"
Đạo diễn chỉ tay về phía đôi nam nữ đeo kính râm lớn: "Hai người là nhân vật chính của cảnh quay tai nạn giao thông này, bọn họ đóng vai một đôi yêu nhau, hai người cãi nhau trên xe, nam chính rất tức giận, nhanh chóng đạp ga đến 100km/h, mà sáu người các ngươi chính là quần chúng, vừa khéo cũng là quần chúng đi qua đường."
"Rất không may, chiếc xe lao nhanh tới chỗ các ngươi, chỉ cần có một người chết, thì màn diễn tai nạn xe cộ này được thông qua."
"Cảnh của chúng ta cần quay, chính là hình ảnh va chạm thảm khốc giữa ô tô và người đi đường. Dùng đoạn phim ngắn này để cảnh báo, tai nạn giao thông là chuyện đáng sợ cỡ nào, nhất định là không thể lái xe khi đang tức giận."
"Nếu có vai quần chúng bất hạnh biến thành tượng sáp ở trong quá trình này, cũng là một loại vinh hạnh, ít nhất thể hiện ra giá trị sống của mình."
"Flycam ở trên cao sẽ tiến hành ghi hình toàn bộ góc máy ở hiện trường."
"Nếu như ghi hình đủ đặc sắc, người nào đó trong ống kính có thể được chọn làm gương mặt đại diện trong áp-phích. Một khi trúng tuyển áp-phích, mỗi người đều được ban thưởng thêm 5 điểm tích lũy."
"Ở đây nguời nào đóng vai quần chúng thì đứng dậy, khi nào bước qua đường, hãy chờ lệnh của tôi, lúc nào cần bước nhanh khi qua đường tôi sẽ đưa ra yêu cầu cụ thể."
"Bất luận là ai nếu làm trái với mệnh lệnh, đều bị trường quay đuổi việc."
"Mỗi lần bị đuổi việc sẽ phạt một nghìn điểm tích lũy."
"Hiện tại mọi người có 10 phút xem qua kịch bản, sau mười phút, cảnh quay tai nạn giao thông này sẽ chính thức bấm máy!"
Sau khi đạo diễn nói xong, liền phát cho mọi người một cái tai nghe bluetooth cỡ nhỏ, rồi quay người đi vào trong quán cafe, để lại tám vị diễn viên bên bàn tròn.
"Tỷ lệ một phần sáu lĩnh cơm hộp, hy vọng không phải tôi." Cao Phi nhỏ giọng nói thầm với Lý Đằng.
"Sống chết của sáu người đóng vai quần chúng như chúng ta, chẳng phải đều nằm trong tay đôi nam nữ kia? Nói đúng ra, chính là nằm trong tay gã đàn ông đeo kính râm kia?" Lý Đằng nhỏ giọng nói thầm với Cao Phi.
"Đúng vậy đó, ai! Cũng hết cách, vừa nhìn bọn họ đã biết trải qua nhiều màn diễn xuất mới may mắn sống sót, kém cỏi nhất cũng đã là vai quần chúng tiểu đặc ước? Ai bảo chúng ta là người mới chứ?" Cao Phi thở dài.
"Diễn viên còn có cấp bậc sao?" Lý Đằng cảm thấy dốt đặc đối với lĩnh vực diễn xuất này.
"Ừ, đối với một đoàn làm phim hoàn chỉnh mà nói, mới vào làm đều nhận được vai quần chúng, sau đó là tiểu đặc ước vai quần chúng, tiếp theo là tổ diễn viên, trung đặc ước tổ diễn viên, đại đặc ước tổ diễn viên, vai phụ, vai chính, cuối cùng mới là ảnh đế hoặc ảnh hậu.
(ảnh đế và ảnh hậu: là danh hiệu để tôn vinh những diễn viên có thực lực xuất sắc nhất)
Giống như loại vai chúng ta trong một cảnh nhỏ, vai của hai người bọn họ chỉ cao hơn chúng ta 1 cấp, cho dù chỉ là cấp bậc, tiểu đặc ước vai quần chúng, cũng có thể đảm nhiệm nhân vật chính trong một cảnh quay nhỏ này." Cao Phi trả lời Lý Đằng.
"Cái loại phân chia cấp bậc này, quả nhiên ở đâu cũng có." Lý Đằng cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.
Hơn nữa loại chuyện này cũng không có gì để phàn nàn, hai người kia có thể làm nhân vật chính trong cảnh quay nhỏ, tự nhiên lúc trước cũng đã trải qua vài cảnh quay thậm chí hơn mười cảnh, hơn nữa mỗi màn đều gặp phải nguy hiểm chết người.
Nếu ngươi không phải con ông cháu cha trong thế giới hiện thực, còn muốn hơn người khác một bậc, nhất định phải càng cố gắng so với kẻ khác. Ở chỗ này ít nhất không có con ông cháu cha, tất nhiên sẽ không gặp phải tình huống thiên vị các loại.
"Đại ca ngài là diễn viên chính sao...! Thật không có nhìn ra! Vừa mới đến nơi này có thể gặp được đại ca đúng là may mắn của đàn em!" Một gã trẻ tuổi khoảng chừng 20 tuổi, ánh mắt xuyên qua tròng kính lộ vẻ tha thiết, rất hâm mộ mà nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm.
Người thanh niên bốn mắt này lúc vừa mới lên đảo, cũng ngây thơ giống như Lý Đằng, bị gã đàn ông kính râm trêu đùa trong bảo tàng đến mức té đái ra quần, sau đó liền nhận gã là đại ca.
"Tôi chính là ảnh đế trong tương lai, đi theo tôi lăn lộn đương nhiên là sẽ không bạc đãi đàn em." Gã đàn ông lấy kính râm xuống, thò tay vỗ vỗ bả vai thanh niên bốn mắt.
Nhìn thấy gương mặt gã đàn ông kia, Lý Đằng không khỏi tái mặt.
Lại là người quen! Thế giới này cũng quá nhỏ đi?
Hơn nữa, còn là kẻ thù cũ của Lý Đằng.
"Ảnh đế? là anh sao? Một vai quần chúng tiểu đặc ước mà thôi, có thể sống đến lúc theo đoàn đã là không tệ, còn bày đặc bốc phét?" Cô gái đeo kính râm nói bằng giọng khinh thường.
Bọn họ cũng không phải lớp nhân vật chính của bộ phim《 Cuồng Phong Tuyệt Lộ》này, nếu so với vai chính của bộ phim này, nhiều lắm thì hai người chỉ đáng xách dép. Đương nhiên, nếu tính ở trong cảnh quay nhỏ tai nạn giao thông này, bọn họ có thể xem là vai chính đối với mấy người đóng vai quần chúng như Lý Đằng, Cao Phi.
"Bốc phét? Tôi phét cái gì ? Đối với bọn họ mà nói, bây giờ tôi chính là vai chính! Là thượng đế! Hơn nữa, tôi chi phối vận mệnh của bọn họ!" Gã đàn ông đeo kính râm rất bất mãn với lời nói của cô gái đeo kính râm, hắn lại đeo kính râm vào, hừ lạnh một tiếng.
Đám người đóng vai quần chúng vừa nghe hắn nói vậy, sắc mặt đều có chút khó coi.
Thậm chí Lý Đằng cố gắng cúi đầu, làm bộ uống cà phê, dùng tách cà phê che nửa khuôn mặt.
Lúc này trong đầu hắn không ngừng mắng cha chửi mẹ.
Gã đàn ông kính râm nói không sai, đúng vậy, vận mệnh của sáu người bọn họ, hiện tại chính là nằm trong tay gã đàn ông kính râm này.
Sau khi chính thức mở màn, sáu người vai quần chúng sẽ dựa theo lệnh từ tai nghe bluetooth mà băng qua đường, tốc độ bước đi cũng sẽ có hạn chế, không thể nhanh cũng không thể chậm, mọi cử động đều không do bản thân khống chế.
Mà gã đàn ông kính râm sẽ lái một chiếc xe thể thao, dùng tốc độ 100km/h xông lại, chỉ cần đâm chết một gã quần chúng, thì cảnh quay này xem như hoàn thành.
Về phần đυ.ng ai, không đυ.ng ai, tất cả đều nằm trong một ý niệm của hắn!
Mặc dù chỉ là diễn xuất, diễn viên bị đυ.ng cũng không chết thật, nhưng chắc chắn sẽ biến thành tượng sáp.
Trừ phi số dư tài khoản có hơn 1000 điểm tích luỹ, mới có thể dùng điểm đổi lấy mạng, không bị biến thành tượng sáp.
Nhưng mà, người có được một nghìn điểm tích lũy, ai sẽ ngu dại ở đây đóng phim tiếp?
Còn không vội vàng rời khỏi chóp đá mà chạy thoát?
Nếu như gã đàn ông kính râm nhận ra Lý Đằng, như vậy sau khi mở màn hắn chọn đυ.ng ai, Lý Đằng dùng gót chân cũng có thể đoán được.
Trừ phi đối với gã đàn ông kính râm mà nói, có người trong số đóng vai quần chúng có điểm cừu hận cao hơn Lý Đằng.
Nhưng chuyện này là không thể xảy ra.
Vừa mới diễn xuất liền gặp phải tình cảnh như vậy, Lý Đằng chỉ có thể cảm thấy số mình thâm như dái chó.
"Ha ha ha ha......Mọi người đừng sợ, kỳ thật tôi là một người tốt bụng, thời gian mở máy quay không còn nhiều lắm, hiện tại mọi người có thể tự giới thiệu sơ qua, nếu có chuyện gì làm tôi vui vẻ mà nói, tôi mới có thể quyết định thế nào, rốt cuộc là nên đυ.ng ai trong số các vị." Gã đàn ông kính râm thấy được sắc mặt sáu người đóng vai quần chúng thay đổi, đắc ý cười to vài tiếng.