Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lật Cao Không

Chương 137: Cách Nhau Một Đời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Kingofbattle.

Mặc đồ ngủ tới trường quay khá mất mặt, nhưng ở trong cái thành phố điện ảnh rắm chó này thì cần gì phải giữ hình tượng?

Giữ mạng mới là quan trọng.

Hơn nữa phần lớn kịch bản diễn xuất đều có quần áo hỗ trợ.

Sau khi mua áo ngủ xong, Lý Đằng đi tới nhà vệ sinh, tiếp đó mới tới nhà tắm công cộng.

Ở bên trong nhà tắm công cộng hắn nhận được vé tắm miễn phí, có thể tắm một tiếng đồng hồ.

Lý Đằng có thể thong thả mà tắm, rửa sạch qυầи ɭóŧ trên người, còn có vớ giày bị dính mùi xác chết, gần hết giờ mới bước ra khỏi nhà tắm công cộng.

Qυầи ɭóŧ cùng vớ giày đều được giặt sạch, Lý Đằng không có mặc, cũng không muốn lãng phí điểm tích lũy đi mua một bộ mới.

Dứt khoát phơi mấy thứ này ra ngoài quảng trường, sau đó hắn kiếm một cửa hàng gần đó chờ hong khô.

Đồng hồ có ứng dụng mô phỏng thiết bị kết nối, mà trong ứng dụng có trực tiếp biểu diễn thăng cấp lần này, quá trình biểu diễn thăng cấp còn chưa kết thúc, có vài kẻ không may vẫn còn vật lộn với đống Zombie.

Cho nên Lý Đằng có rất nhiều thời gian ở đây nghỉ khoẻ.

Trong thành phố điện ảnh rất yên tĩnh, không có ai, cũng không lo lắng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị người khác nhìn thấy.

Lý Đằng đặt chuông báo thức khi biểu diễn thăng cấp kết thúc trong đồng hồ, liền nằm trên mặt đất ở gần cửa hàng mà ngáy ò ò…

Ăn nhiều, no đến lười.

Đánh một giấc thật ngon có thể trợ giúp tiêu hoá.

......

Lúc trời sắp tối, biểu diễn thăng cấp mới chính thức chấm dứt.

Theo màn ảnh trực tiếp, có mấy người mãi cho đến khi hết thời gian, cũng không thể bước vào phòng an toàn.

Mấy người không có bước vào phòng an toàn, thứ tự được xếp theo quãng đường từ chỗ bọn hắn tới phòng an toàn.

Trong đó có hai người vẫn đang chờ phục sinh trong quán trà, khoảng cách giữa hai người đến phòng an toàn là như nhau, cho nên thứ tự của bọn hắn được xếp dựa vào thời gian phục sinh.

Thời gian đợi ngắn nhất thì xếp hạng 7, thời gian đợi dài thì xếp chót.

Tên xếp thứ 8 trực tiếp bị loại, xem như bị mất 100 điểm tích lũy.

Cuối cùng người số 8 nhận lấy vinh dự đặc biệt này.

Bất quá những thứ này chẳng hề liên quan tới Lý Đằng.

Hắn thành công làm người đứng đầu, hơn nữa lấy được giải đặc biệt.

Biểu diễn thăng cấp lần này, kết cục rất hoàn mỹ.

Lý Đằng mặc qυầи ɭóŧ đã khô vào, cùng với vớ giày chưa được khô mấy, khẽ ngâm một đoạn nhạc rồi chạy thẳng tới quán cà phê

Mấy diễn viên khác đang chờ ở đó.

Đạo diễn Lưu Thích Nguyên cũng chờ trước cửa quán cafe.

Sau khi Lý Đằng chạy tới mới biểu thị áy náy với mọi người, nói để cho bọn họ đợi lâu, bất quá mọi người tựa hồ cũng không để ý, những người vai quần chúng này ngày bình thường không thể sống trong thành phố điện ảnh, cũng chỉ có thể ngây ngốc trên đỉnh chóp đá, ngồi trong quán cà phê vừa uống vừa xem trực tiếp ở thành phố điện ảnh, dù nói thế nào thì cũng quá sướиɠ.

Đạo diễn Lưu Thích Nguyên là người đầu tiên chúc mừng Lý Đằng, những người khác cũng lần lượt nói lời chúc mừng Lý Đằng.



Nhìn thấy Lưu Thích Nguyên vẫn luôn nho nhã lễ độ, thái độ khiêm hòa, tựa hồ rất thân thiện, hơn nữa đạo diễn còn nói nhìn trúng mình, Lý Đằng có chút nghi hoặc người như vậy làm sao lại dính dáng tới hai từ "biếи ŧɦái".

Biết người biết mặt không biết lòng, nếu chỉ đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, thì rất khó phát hiện mặt tối ở bên trong.

Nếu như người này khó hầu hạ thì cũng chẳng sao, dù sao thì mình chỉ đóng thêm một màn nữa, thì trận tiếp theo có thể đổi đoàn phim rồi.

"Trận diễn xuất tiếp theo sẽ cực kỳ thú vị. "

"Sẽ có thủ đoạn khoa học kỹ thuật mới xuất hiện ở trong bộ phim."

"Kịch bản vô cùng đặc sắc, kí©h thí©ɧ, cần nghị lực, ý chí cực mạnh, tinh thần vĩnh viễn không chịu thất bại, cuối cùng mới có thể hoàn thành cảnh quay."

"Tôi cam đoan, nhất định sẽ khiến cho mọi người cả đời khó quên. "

"Đến lúc đó chúng ta sẽ có thêm 3 thành viên mới gia nhập."

"Mọi người có thể trở về chỗ của riêng mình, chúng ta sẽ gặp lại trong diễn xuất lần tới!"

Lưu Thích Nguyên chúc mừng Lý Đằng xong, lại tuyên bố vài câu với mọi người.

Xe buýt đã dừng lại trước quán cafe, mọi người lên xe buýt, đich đến là sân bay gần đó.

Thông qua kiểm an, mỗi người đều được trực thăng chở về chỗ chóp đá của riêng mình.

......

Lúc trực thăng chở người tới, trời đã tối đen.

Diêu Tuyết cũng không còn ở đây, chỉ còn lại bộ áo lông được hai người mặc chung, được Diêu Tuyết buộc lại trên một chân giường.

Nhớ lại thời gian mấy ngày nay ở chung với nàng, nằm ở trên bắp đùi mềm mại của nàng, ôm lấy cơ thể ấm áp của nàng, cùng nàng mặc chung một bộ độ, phảng phất như có một loại cảm giác trải qua một đời.

Liền giống như một giấc mộng xuân.

Lúc tỉnh mộng, vẫn là một mình cô độc.

"Chóp đá lạnh vắng

Tấc dạ rối bời như tơ loạn

Tiếc xuân chóng tàn

Tí tách mưa từng hạt



Chỉ thấy lòng tẻ nhạt

Nàng nơi đâu?

Cỏ xác tiêu điều

Lối về hình bóng khuất." Lý Đằng ngẫu hứng ngâm một bài thơ bày tỏ cảm xúc.

Đáng tiếc không có ai thưởng thức.

Lý Đằng thở dài một tiếng.

Ngủ thôi.

......

Ngày hôm sau thời tiết rất nóng.



Khá tốt, trước đó hắn ăn rất nhiều, không đến mức quá đói.

Nhịn đến lúc chạng vạng tối, Lý Đằng gọi cứu trợ đặc biệt.

Vừa mới trèo lên, rất nhanh Lý Đằng đã ăn sạch bánh quy, bánh mì, uống cạn sạch hai bình nước, lại đi vào phòng tắm xuống một đống nước máy, còn mấy phút thời gian thì nằm trong khoang trị liệu, sau khi hết thời gian thì bị đuổi xuống.

Quả nhiên, cứu trợ đặc biệt đúng là không tầm thường.

Chỉ số mệt nhọc trở về 0, chỉ số khát nước trở về 0, chỉ số đói khát cũng giảm bớt.

Nếu như mỗi ngày đều có thể gọi cứu trợ đặc biệt mà nói, thì sẽ không cần phải chịu khổ trên chóp đá.

Đáng tiếc cách ba ngày mới có thể gọi một lần.

Có thể ngày mai sẽ quay về thành phố điện ảnh.

Màn diễn xuất tiếp theo sẽ là nội dung gì?

Ngày mai sẽ biết.

......

Rất hiếm có.

Lần này Lý Đằng quay về thành phố điện ảnh, rõ ràng không cần bước ra từ bệnh viện.

Mà là bãi cát quen thuộc, nước biển.

Lý Đằng bước nhanh chạy tới quán cafe.

Đáng tiếc, bàn trước quán cafe đã ngồi đầy người.

Ngồi đủ 7 người, chỉ thiếu Lý Đằng.

Chén đĩa trên bàn sớm trống không.

Lý Đằng xem chừng nhất định là lúc kết thúc biểu diễn thăng cấp, hắn ăn quá nhiều đồ ăn, cho nên bị thành phố điện ảnh trừng phạt, vì thế hắn mới đến trễ, không thể ăn được gì.

Không chỉ như vậy, thậm chí ngay cả thời gian mua đồ ăn cũng không có.

Đương nhiên, nếu như lúc Lý Đằng đi ngang nhà hàng, vẫn là có thể tiện tay mua mấy cái bánh bao.

Sau khi kết thúc biểu diễn thăng cấp, số dư trong tài khoản của hắn chỉ còn 1 điểm.

Chỉ đủ mua ba cái màn thầu.

Được rồi, nhịn đói, nói không chừng bắt đầu quay phim, vai diễn sẽ ở trong một bàn tiệc thì sao?

Bánh quy, bánh mì miễn phí trong thực thăng quá ít, căn bản không đủ ăn.

Cảm giác mỗi ngày đói bụng rất khó chịu.

"Tất cả mọi người đã tới đủ?"

"Tốt lắm, hôm nay chúng ta sẽ quay một loại hình điện ảnh rất đặc biệt......"

"Có liên quan tới thời gian. "

"Phương thức quay phim cũng sẽ rất đặc biệt."

Đạo diễn Lưu Thích Nguyên bước ra, thông báo vài câu trước mặt mọi người.
« Chương TrướcChương Tiếp »