Chương 119: Đêm Đến

Editor: Kingofbattle.

"Thật có lỗi, không thể." Đạo diễn lắc đầu.

"Không có gì." Lý Đằng chỉ hỏi một chút, hắn cũng chẳng mong đợi gì nhiều.

Hơn mười phút sau, chân trời truyền đến tiếng ầm ầm, đúng là có một chiếc trực thăng bay tới.

Một chiếc trực thăng cỡ lớn, lớp sơn bên ngoài là màu trắng, phía trên có vẽ dấu hiệu chữ thập màu đỏ.

Thoạt nhìn rất giống với một chiếc trực thăng cứu hộ.

Trực thăng đậu lơ lửng phía trên đỉnh chóp đá, sau đó thả thang dây xuống.

Hiện tại trên đỉnh gió thổi rất lớn, thổi cho trực thăng loạng choạng, thang dây cũng lung lay theo.

Nhờ sự trợ giúp của Lý Đằng mà đạo diễn có thể đứng dậy, vừa bắt lấy thang dây, Lý Đằng dùng sức đẩy mông của nàng, giúp nàng nhanh chóng leo lên.

Sau khi đạo diễn bước vào cabin, cửa khoang trực thăng liền khép lại.

Sau mười phút cửa khoang lại mở ra, đạo diễn lại bò xuống, nhờ Lý Đằng giúp đã leo xuống đỉnh chóp đá, cửa khoang trực thăng lại đóng, kế tiếp bay vọt về phía xa.

"Thoải mái hơn." Đạo diễn thở ra một hơi dài.

"Cô gọi cứu trợ đặc biệt, đừng nói là để đi vệ sinh?" Lý Đằng có chút câm nín.

Loại cứu trợ đặc biệt giống như này, tốt nhất là khi nào bị thương, hoặc là dưới tình huống đói khát cùng khát khô cực độ thì mới sử dụng, nếu như chỉ vì đi vệ sinh, thì quá lãng phí.

Loại chuyện nhỏ nhặt này, ở trên đỉnh chóp đá, làm thế nào cũng có thể giải quyết xong.

Đạo diễn không trả lời Lý Đằng, hiển nhiên là bị Lý Đằng nói trúng rồi.

Gió trên đỉnh chóp đá mỗi lúc một lớn, sắc trời cũng ảm đạm dần.

"Tại sao cô không mặc một bộ đồ dày hơn, mặc dù trên đỉnh chóp đá rất là nóng bức đáng sợ, nhưng rét lạnh còn đáng sợ hơn." Lý Đằng liếc nhìn đạo diễn, mặc dù nàng mặc quần áo dài tay, nhưng cũng không phải là loại rất dày.

"Nếu như là trời mưa, mặc quần áo dày cũng vô dụng?" Đạo diễn nhìn thấy mây đen đang kéo đến rất nhiều.

"Có thể mặc cái loại tránh mưa..., cho dù không tránh được mưa, thì lúc trời mưa, mặc quần áo dày có bị ướt đi nữa, tốt xấu cũng có thể che gió, một khi tuyết rơi, không có quần áo dày, sẽ bị chết cóng đó." Lý Đằng lắc đầu.

"Giữa trưa trời nóng như vậy, buổi tối còn có tuyết rơi?" Đạo diễn không tin, mỗi lần nghe Lý Đằng lói đều rất lố.

"Tốt nhất là không có." Lý Đằng cũng không muốn nói thêm.



Trời mỗi lúc một tối, hiện tới mới chỉ 5 giờ, đã giống như ban đêm.

Một lát sau, trên trời bắt đầu đổ mưa tí tách.

"Nhanh, mau đứng dậy, tôi giúp cô mặc quần áo vào, tránh mưa." Lý Đằng vội vàng rút áo tránh mưa dưới đít ra, giúp đỡ mặc vào người đạo diễn.

Quần áo dính liền với nón tránh mưa, cũng chụp lên đầu đạo diễn.

"Còn anh thì sao?" Đạo diễn được mặc vào thì có chút xấu hổ.

Nếu như nàng không có mặt ở đây, quần áo này là do Lý Đằng mua để tránh mưa.

"Tôi có cái này. " Lý Đằng lấy ra một bộ áo mưa nhựa plastic, là Daisy tặng cho hắn, lúc trước hắn nhét vào túi áo lông tránh mưa, sau khi mặc cho đạo diễn thì được Lý Đằng móc ra, lúc này vừa khéo có thể mặc vào.

Vì giúp hắn diệt trừ lang băm chó Lưu Hoảng cho nên đạo diễn mới bị trừng phạt, đương nhiên là Lý Đằng có nghĩa vụ chăm sóc nàng, bảo vệ nàng an toàn.

Hai người vừa mới mặc xong áo mưa, mưa to liền trút xuống như thác.

Lúc trước mặt đá bị phơi nắng như chảo dầu, nhiệt độ vẫn chưa kịp giảm bớt, sau khi mưa xuống thì kêu xì xì, nhưng âm thanh này rất nhanh đã biến mất, được thay thế bằng tiếng mưa nện tí tách.

Mưa bão sấm chớp bắt đầu kéo tới đỉnh chóp đá, không lâu sau đó, một đạo sấm sét to lớn từ trên trời đánh xuống cách đó khoảng mấy trăm mét, sau đó là một tràng âm thanh đinh tai nhứt óc.

"A...! " Đạo diễn tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, lại nghe thấy tiếng sấm, không khỏi choáng váng.

"Còn sớm lắm, kịch hay vẫn chưa bắt đầu." Lý Đằng đã không có cảm giác gì đối với tiếng sấm kia.

"Lời anh nói......là thật sao?" Đạo diễn đã bắt đầu sợ rồi.

"Nhìn tôi giống người nói láo sao?" Lý Đằng thở dài.

"Anh lừa gạt Phùng Đại Hải cùng Lưu Hoảng cắn cục đá......" Lúc này Đạo diễn liền vạch trần Lý Đằng.

"Đó là đối với kẻ thù, tôi chưa bao giờ nói dối bạn bè." Lý Đằng lắc đầu.

"Anh lừa gà nướng của Anna......" Đạo diễn lại bổ đao.

"Nàng chủ động." Lý Đằng cố chấp không thừa nhận đó là lừa gạt.

Ngay lúc hai người nói chuyện, lại là một đạo sấm sét to tổ bố đánh xuống, truyền tới tiếng đùng đoàng, lần này, chỉ cách xa đỉnh chóp đá khoảng 100 mét.

"A...! Đã tới rồi! Tôi sắp chết rồi! " Đạo diễn cúi gập người hét thảm.



"Đừng sợ, đừng sợ, nó ở rất xa." Lý Đằng vuốt vuốt lưng đạo diễn, cố gắng an ủi nàng.

"Rõ ràng là ở bên cạnh." Đạo diễn cũng không ngẩng đầu.

Lý Đằng khinh thường tranh cãi với nàng......Bởi vì rất nhanh thôi, nàng sẽ hiểu thế nào là gần sát bên.

Đúng vậy, rất nhanh đạo diễn đã tin Lý Đằng.

Sấm sét cùng với tiếng sấm chỉ cách đỉnh chóp đá có mười mấy mét, mỗi lần tiếng sấm nổ vang, đạo diễn đều có cảm giác giống như có một cây chuỳ lớn đang bổ từng nhát vào đầu cùng với trái tim của mình.

Mỗi khi sấm sét đánh xuống, một mảnh trời đêm đều sáng chưng như ban ngày, cho dù nhắm chặt hai mắt thì cũng không thể che được luồng sáng chói lọi kia.

Trên đỉnh chóp đá, không có thứ gì che chắn, không biết có tia chớp nào bổ trúng tới đây hay không

Đạo diễn sợ tới mức vừa bịt tai vừa khóc, Lý Đằng chỉ có thể cố gắng vuốt ve lưng nàng để giúp nàng cố gắng bình tĩnh lại.

Lý Đằng cũng từng sợ hãi sấm sét thế này, nhưng gặp nhiều riết thành lờn, hắn cũng chẳng còn sợ hãi.

Những chuyện xảy ra trên đỉnh chóp đá, khoa học không tài nào giải thích được.

Sấm sét bổ xuống gần chóp đá, tựa hồ có nhiều hơn đi nữa cũng chỉ là một loại phương thức đe doạ cùng trừng phạt, cũng không thật sự bổ trúng. Lý Đằng đã trải qua loại mưa bão sấm chớp này rất nhiều lần, nếu như có khả năng bị đánh chết mà nói, hắn đã sớm chết mất xác.

Nửa giờ sau, rốt cuộc sấm chớp đã ngừng, hạt mưa rơi xuống cũng nhỏ hơn.

Cuối cùng đạo diễn đã bình tỉnh lại, cố gắng ngồi thẳng dậy.

"Đã qua, cô có bị gì không?" Lý Đằng lo lắng đạo diễn có thể bị sợ choáng váng hay không.

"Tôi không sao." Đạo diễn vẫn còn khóc nức nở.

"Đừng khóc, chúng ta vẫn còn sống mà." Lý Đằng tiếp tục an ủi đạo diễn.

"Tôi không có khóc......"

"Được rồi, cô không có khóc." Lý Đằng vội vàng giúp đạo diễn lấy lại thể diện.

"Tôi chỉ nhớ cha của mình." Sau một lúc, Đạo diễn mới nhỏ giọng nói.

"Ah? " Lý Đằng tỏ vẻ hắn đang lắng nghe, nàng sẵn lòng tâm sự với hắn là chuyện tốt.

"Lúc tôi lên bảy, cũng gặp mưa bão sấm chớp như vậy, tôi ở trong phòng sợ đến mức la toáng lên, ông ấy xông vào an ủi tôi, kể cho tôi mấy câu chuyện để bớt sợ, có ông ấy ở bên, tôi không còn sợ hãi." Đạo diễn tự mình lẩm bẩm.

"Ừ, tôi nghe nói người cha là lá gan của con gái." Lý Đằng cố gắng hùa theo.