Chương 117: Sợ Hãi

Editor: Kingofbattle.

Lý Đằng vội vàng đứng dậy, đỡ đạo diễn từ thang dây leo xuống.

Đạo diễn không có nói gì, cả người run lẩy bẩy, vừa mới đứng được trên đỉnh chóp đá, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Lý Đằng, bóp cho bắp tay Lý Đằng cảm giác hơi đau, có thể thấy được mức độ căng thẳng của nàng không giống bình thường.

Nếu như nàng không có đeo mặt nạ mà nói, đoán chừng hiện tại trên mặt đã lộ vẻ khϊếp sợ hãi hùng.

"Đạo diễn đừng sợ, cô ngồi xuống sẽ dễ chịu hơn." Lý Đằng đoán chừng trước kia đạo diễn chưa từng ở trên chóp đá, đột nhiên đến nơi này nhất định sẽ sợ tới mức khó thở.

Lúc trước hắn tỉnh lại từ giấc mơ, phát hiện mình xuất hiện ở trên đỉnh chóp đá, cũng có một đoạn thời gian rất sợ hãi.

Chuyện này không liên quan tới can đảm hay không, con người vốn là loại sinh vật không thích hợp sống trên bầu trời.

Nhờ Lý Đằng nâng đỡ, rốt cục đạo diễn cũng thấp thỏm ngồi xuống, ngồi bên trên áo lông của Lý Đằng, một tay vẫn bấu chặt vào cánh tay Lý Đằng, tựa hồ lo sợ nếu buông tay thì bản thân sẽ bị té xuống.

"Đừng sợ, sẽ không té đâu, đừng nhìn xuống dưới, cứ nhìn lên bầu trời." Lý Đằng tiếp tục an ủi đạo diễn.

Đạo diễn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhưng thân thể nàng vẫn run từng đợt, sau một hồi lâu, nàng mới ý thức được mình vẫn luôn nắm chặt tay Lý Đằng, vì vậy vội vàng thả lỏng tay.

Lý Đằng xoa bóp cánh tay của mình......Người phụ nữ này sức mạnh thật lớn, bóp cho tay hắn đau điếng.

Đoán chừng mới vừa rồi là nàng sợ hãi theo bản năng, cho nên dốc hết sức bú sữa mẹ.

"Nghe nói là cô bị phạt ở trên chóp đá 3 ngày, tại sao lại được thả xuống chỗ tôi?" Lý Đằng nói chuyện cùng đạo diễn, giúp nàng bớt chú ý độ cao.

Đạo diễn không có lên tiếng, chỉ là ngẩng đầu nhìn bầu trời, cả người cũng không nhúc nhích.

"Khục......" Lý Đằng thò tay đυ.ng cánh tay của nàng.

"A...? " Đạo diễn thoáng kinh ngạc một chút, lúc này mới nhìn về phía Lý Đằng.

"Nghe nói là cô bị phạt ở trên chóp đá 3 ngày, tại sao lại được thả xuống chỗ tôi?" Lý Đằng lặp lại câu hỏi vừa rồi.

"Tôi......Tôi cũng không biết, bọn hắn nói......đày tôi đến khu vực chuyên môn trừng phạt nhân viên nội bộ của thành phố điện ảnh, điều kiện có thể tương đối ác liệt, cậu......cậu là một vai quần chúng, tại sao lại ở chỗ này " Rốt cục đạo diễn đã tỉnh táo lại.

"Đừng nói là tôi bị ném sai chỗ?" Lý Đằng vừa nghe đạo diễn nói như vậy, cũng hiểu được chuyện này có chút khác thường.

Chỗ chóp đá hắn ở là chuyên môn trừng phạt nhân viên nội bộ thuộc thành phố điện ảnh?

Đạo diễn không có nói tiếp, thân thể nàng vẫn run cầm cập.



Có thể đoán được lúc này tâm trạng của nàng rất là phức tạp.

Một mặt là nỗi sợ hãi độ cao, một mặt khác, lại muốn biểu hiện ra vẻ uy nghiêm của lãnh đạo trước mặt diễn viên.

Đáng tiếc là giữa hai mặt này có mâu thuẫn, một vị lãnh đạo nữ rất khó duy trì hình tượng uy nghiêm trước mặt cấp dưới khi đang cực kỳ sợ hãi.

Còn có một nhân tố quan trọng.

Đó chính là chóp đá này không nằm trong phạm vi quản lý của thành phố điện ảnh.

Có thể nói là một khu vực ngoài vòng pháp luật.

Nếu như Lý Đằng dám cả gan tấn công nàng trong khu vực thành phố điện ảnh, sẽ lập tức bị vệ sĩ bên cạnh nàng, hoặc là nhân viên bảo an thuộc thành phố điện ảnh trấn áp tại chỗ.

Nhưng nếu như Lý Đằng tấn công nàng ở chỗ này, bản thân nàng là một phụ nữ trói gà không chặt, quả thực là kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.

Chuyện này có chút xấu hổ.

Cũng may là Lý Đằng cũng không có ý muốn tấn công nàng.

"Giường của cậu đâu?" Đạo diễn cố gắng bình tĩnh lại, đánh bạo quan sát xung quanh chóp đá, chỉ nhìn thấy 3 cái chân giường.

Trước kia mặc dù nàng chưa từng tới chóp đá, nhưng đã từng nghe nói qua không ít, những vai quần chúng này khi xuyên việt tới đây, ít nhất cũng có một cái giường mang theo.

Tại sao Lý Đằng chỉ có chân giường? Giường của hắn đi đâu rồi?

"Đầu tiên là trải qua một tai nạn máy bay dân dụng, một nữ tiếp viên hàng không rơi xuống đập vào đầu giường của tôi, nửa thân trước bay rớt ra ngoài, chỉ còn lại cặp chân rớt trên giường của tôi, sau đó đuôi máy bay đυ.ng trúng, đẩy hai chân cùng một phần ba cái giường bay mất. Về sau nữa, có một đám trực thăng chiến đấu, bắn loạn xung quanh chóp đá của tôi, phá huỷ cái giường của tôi triệt để......" Lý Đằng giải thích cho đạo diễn.

Đạo diễn quay đầu nhìn lên bầu trời, hiển nhiên là cho rằng Lý Đằng đang tự sáng tác ra câu chuyện, hơn nữa kể rất khoa trương, ly kỳ quá mức.

Lý Đằng nhìn ra phản ứng của đạo diễn, cũng không nói thêm gì.

Câu chuyện của cặp chân nữ tiếp viên, cho tới bây giờ hắn cũng chưa kể cho ai nghe.

Chuyện trực thăng chiến đấu, lúc hắn kể cho Cao Phi, Cao Phi cũng không tin.

Cũng khó trách đạo diễn không tin, nói thật cho dù là người nào thì cũng khó mà tin được, trừ phi tự mình ở cùng Lý Đằng trải qua tất cả.

Hai người lại rơi vào im lặng xấu hổ.

"Nóng quá." Đạo diễn không ngừng dùng tay quạt gió, thời tiết ở đây thực sự quá nóng.



Hơn nữa nóng đến bất thường, không trung cao như vậy, vốn là không thể nào nóng như vậy, có lẽ phải có gió lớn mới đúng, giống như có ai cố ý tăng nhiệt độ khu vực này lên, hơn nữa còn cưỡng ép đóng kín không khí thổi qua chỗ này.

"Cô phải tháo mặt nạ xuống, bằng không thì sẽ xảy ra vấn đề hấp thụ nhiệt." Lý Đằng vội nhắc nhở đạo diễn.

"Không cần. " Đạo diễn lập tức từ chối Lý Đằng.

Lý Đằng ngó qua đạo diễn nhưng không nói gì.

Người thích đeo mặt nạ, đặc biệt là giống như nàng đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo tầng thấp tại thành phố điện ảnh, hơn phân nửa là bởi vì không đủ tự tin, muốn dùng mặt nạ để che biểu cảm của mình, giúp mình bảo trì vẻ uy nghiêm trước mặt cấp dưới.

Nàng lo lắng một khi tháo mặt nạ xuống, lúc nàng không khống chế nổi biểu cảm nét mặt, sẽ khiến cho đám quần chúng không còn sợ mình, do đó mà không làm chủ được tình thế.

Liền giống như có đôi khi Lý Đằng chọc cười mấy diễn viên khác, nếu như nàng cũng cười, sau đó bị bọn hắn nhìn thấy, uy nghiêm lãnh đạo sẽ mất hết.

Có thể hiểu được.

Đương nhiên, còn có hai loại khả năng, một loại là nàng đã từng phải chịu vết thương rất nghiêm trọng, chỉ có núp đằng sau mặt nạ mới có cảm giác an toàn. Loại khả năng thứ hai, chính là dụng mạo nàng có vấn đề, trên mặt có sẹo, hoặc là mũi miệng bị méo lệch gì đó.

Tóm lại, rất có thể là 3 nguyên nhân trên.

Thời gian giữa trưa, mặt trời càng ngày càng nóng, ánh nắng chiếu cho cả người khó chịu, hai người đều tinh thần uể oải, không muốn mở miệng nói chuyện.

......

Lúc hai ba giờ chiều, trời nổi gió, bầu trời nhiều mây hơn, thời tiết cũng chậm rãi mát mẻ hơn.

"Thời tiết chết tiệt, rốt cục đã đỡ hơn." Cuối cùng đạo diễn đã mở miệng.

"Buổi tối có thể có sấm chớp kèm mưa bão." Lý Đằng nhìn chân trời phía xa, nhưng lại cảm thấy không quá tốt.

Loại thời tiết đang nóng bức đột nhiên chuyển sang lạnh, hơn phân nửa là sắp có sấm chớp mưa bão.

Nhiệt độ trong ngày thay đổi càng lớn, mưa bão sấm chớp lại càng mạnh mẽ.

Mà sau khi mưa bão sấm chớp, còn có khả năng rất lớn hình thành bão tuyết.

Dù sao cũng không phải là thời tiết tốt.

"Mưa bão sấm chớp? có sét đánh sao?" Đạo diễn nhìn qua Lý Đằng rồi hỏi.

"Ừ, khá giống với độ thiên kiếp trong tiểu thuyết, ngay một bên chóp đá này, to bằng bắp đùi......Không, to bự như thùng nước, có thể là sấm chớp to hơn từ không trung đánh xuống, đâu đâu cũng có." Lý Đằng chỉ chỉ bốn phía.