Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lật Cao Không

Chương 104: Tơ Huyền Đứt Đoạn Có Ai Nghe ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Kingofbattle.

"Thành phố điện ảnh chính là như vậy, không giống với xã hội trước đó của chúng ta, phân chia đẳng cấp rõ ràng. Những vị ảnh đế, ảnh hậu, đạo diễn lớn được bồi dưỡng ra, bọn hắn có quyền hạn rất lớn tại thành phố điện ảnh, có thể chọn lựa kịch bản, chọn lựa diễn viên, quay toàn phim bom tấn. Những đạo diễn tầng chót như chúng tôi, chỉ có thể quay một vài phim vớ vẫn không có ý nghĩa." Đạo diễn mắng chửi.

"Bọn họ không chọn kịch bản của cô, là thất bại của bọn họ, loại tác phẩm nghệ thuật cấp độ này, đám tục nhân như bọn họ làm sao thưởng thức nổi. Lúc tôi diễn nhân vật Đường Nạp này, dựa theo lời thoại, kịch bản cùng âm nhạc, lại có thể hoà mình vào suy nghĩ của hắn, tựa hồ cả người đã trở về niên đại kia." Lý Đằng tiếp tục cảm khái.

"Ừ, Trong mắt tôi cậu rất phù hợp với nhân vật Đường Nạp, có thể nói là ăn khớp rất hoàn mỹ, lúc cậu diễn vai này, tựa hồ nhân vật này đã sống lại trước mắt tôi." Đạo diễn vừa nghe nhắc tới kịch bản liền cảm thấy hứng thú.

"Đúng vậy, đẹp trai giống tôi, lại cực kỳ thông minh, hơn nữa chính trực, thành thật, sáng chói, lạc quan, kiên cường, dũng khí hơn người, tinh thần trọng nghĩa mười phần, đúng vậy rất ăn khớp với nhân vật Đường Nạp này." Lý Đằng nhẹ gật đầu.

"Không, ý tôi nói là ăn khớp với hình tượng tra nam của Đường Nạp trong kịch bản." Đạo diễn sửa lời Lý Đằng.

"Khục khục......Đường Nạp rất cặn bã sao? Tôi không biết vậy...! Hắn yêu thương Anna sâu đậm, cho dù là đã qua mười năm, tình yêu của hắn vẫn không thay đổi. Cái bài hát《 mười năm》kia thật sự rất hợp với bọn họ, đặc biệt là mười năm sau, trong nháy mắt hắn và Anna gặp thoáng qua, tôi giống như vượt qua thời không, trên phương diện linh hồn đã nhập vào thể xác Đường Nạp. Tôi có thể cảm nhận được trong lòng hắn đầy thống khổ, loại đau đớn này khó mà diễn tả bằng lời, không phải là hắn không yêu Anna, mà là vì sự nghiệp cách mạng, cần phải đánh đổi một vài thứ."

"Ngay lúc phối nhạc, quả thực xuất thần! Lúc bọn họ sánh vai, phối với lời ca: mười năm về sau, chúng ta trở thành bè bạn, còn có thể ân cần thăm hỏi, chỉ là chút ôn nhu như thế, lại chẳng tìm được lý do ôm lấy nhau, người đang yêu khó tránh một ngày thành bè bạn......’"

"Mà sau khi bọn họ gặp thoáng qua, lại phối lời bài hát "hoài bão cũng không thể níu giữ, sao ta không trong phút chia tay này, vừa nếm trải, vừa rơi lệ......" quả thực lột tả hết nội tâm, chạm đến linh hồn, câu chuyện sâu sắc như vậy, phối hợp thêm ý nghĩa giáo dục cách mạng, biên kịch dung hợp được hoàn mỹ như thế, quả thực tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. "

"Tôi không biết nên hình dung như thế nào, nhưng rất thích kịch bản này ! Thật muốn có một ngày nó có thể chân chính trở thành phim bom tấn, nếu như có thể để tôi diễn vai Đường Nạp thì còn gì bằng." Lý Đằng tiếp tục vuốt mông ngựa không để lại dấu vết.

"Có lẽ, nghe cậu nói như vậy, tôi sẽ nói với biên kịch tiếp tục hoàn thiện kịch bản, tranh thủ có một ngày như vậy." Đạo diễn rất cao hứng khi kịch bản được nàng bỏ công sức viết lại được người khác công nhận.

"Dế lạnh vỉ van suốt đêm thâu

Chợt tỉnh ngàn dặm cơn mộng sâu

Canh ba đã vẳng

Bên thềm một bóng quẩn quanh bước

Dáng người trầm mặc

Ngoài mành trăng treo ánh vằng vặc.

...

Công danh đánh vật bạc đầu râu

Thông tre cằn cỗi núi xưa sầu



Gian nan nẻo về

Nỗi lòng mong gửi cung đàn xa

Tri âm mấy kẻ!

Tơ huyền đứt đoạn có ai nghe?" Lý Đằng vội vàng rèn sắt khi còn nóng, chứng tỏ mình là tri kỷ của đạo diễn.

(chú thích: bài thơ "Tiểu Trùng Sơn" của Nhạc Phi)

Đối phó nữ văn sĩ, biện pháp tốt nhất chính là thơ cũng khoảng cách.

"Người giống như cậu rất hiểu thơ sao? Trước kia cậu có từng làm việc liên quan tới thơ?" Đạo diễn vô thức dời chủ đề lên trên người Lý Đằng.

"Những thứ thơ này tôi cũng không dồn hết tâm trí, chỉ là sau khi đọc qua, cảm thấy ý cảnh rất đẹp, đọc lại vài lần, cảm ngộ thêm mấy lần, không tự giác liền học thuộc lòng." Lý Đằng cười cười.

"Vậy thì đúng là cậu có thiên phú ở mặt này, đóng vai quần chúng quả là đáng tiếc." Đạo diễn nói thầm một câu.

"Bên cạnh cô có thiếu biên kịch hay không? Sau khi rời khỏi đoàn phim này, nếu không thì dẫn tôi theo? Tôi sẽ làm biên kịch hoặc trợ lý gì đó cho cô." Lý Đằng thuận thế nói ra ý đồ

"Chuyện này sao......Cấp bậc của tôi quá thấp, không có quyền hạn này." Đạo diễn lắc đầu, nàng giơ tay bưng chén trà, đột nhiên nhớ tới mình còn đeo mặt nạ, đành phải bỏ chén trà xuống.

"Tại sao cô lại đeo mặt nạ? Là quy định của thành phố điện ảnh sao?" Lý Đằng tiếp tục lôi kéo làm quen.

"Bởi vì......dung mạo xấu xí. " Đương nhiên là đạo diễn nhớ rõ lần trước Lý Đằng từng nói trên máy bay, ấn tượng rất sâu.

"Sao có thể như vậy được? Mặc dù tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô, nhưng mà đôi mắt của cô rất đẹp, chỉ cần nhìn qua đã có cảm giác mê muội động lòng, người có đôi mắt đẹp như vậy, không thể nào xấu được." Lý Đằng tiếp tục vuốt mông ngựa.

"Cậu nói lời này với rất nhiều phụ nữ phải không?" Đạo diễn hừ một tiếng.

"Cho tới hiện tại tôi cũng chưa từng nói mấy lời này với mấy người Anna, Elsa, Daisy, bọn họ không phải là loại người lý tưởng trong đầu tôi." Bộ dạng Lý Đằng có chút đau lòng.

"Đúng vậy, tâm tư của cậu chính là lừa gạt các nàng mua thức ăn cho cậu, trái lại cậu đâu có ý tứ nào khác." Đạo diễn nhẹ gật đầu.

"Đây không phải là lừa gạt, mấy lần diễn xuất trước đó tôi đúng là không có điểm tích lũy, bụng lại đói, cũng hết cách." Lý Đằng cười trừ.

"Nói đi, tìm tôi nói chuyện cả buổi, thật ra là muốn cái gì?" Đạo diễn tựa hồ đang chuẩn bị cắt đứt trò chuyện với Lý Đằng.

"Nào có muốn cái gì, tôi chỉ lo lắng cho cô bị xử phạt, có buồn hay không, cho nên muốn trò chuyện cùng cô, dù sao cũng là lỗi của tôi." Lý Đằng lắc đầu.



"Cậu không cần tự trách, chuyện tôi bị xử phạt không liên quan tới cậu, tôi chỉ là không thích cách làm của gã lang băm kia, cho nên mới tốn điểm tích lũy giúp cậu đổi lấy thẻ đồng bạn làm phần thưởng. "

"Đạo diễn có thể dùng điểm tích luỹ đổi đồ tặng cho diễn viên khác?"

"Đúng vậy."

"Cô dùng chính là điểm tích lũy của mình........."

"Cậu nói xem? "

"Lần này đúng là cô giúp tôi một đại ân, tôi cũng không biết trả ơn cô thế nào, dù sao, nhân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, chỉ cần tôi không chết, về sau nhất định tôi sẽ báo đáp cô." Lý Đằng nói ra lời hứa hẹn với đạo diễn.

"Không cần cậu báo đáp, tôi đã nói chuyện này không dính dáng tới cậu, tôi bị xử phạt cũng chẳng can hệ gì với cậu." Đạo diễn tựa hồ cũng không thèm để ý những chuyện này.

"Tôi sẽ tranh thủ cố gắng sống sót, sống đến cái ngày trở thành ảnh đế, nếu như tôi thực hiện được ước nguyện này, nhất định tôi sẽ yêu cầu cô làm đạo diễn, sau đó lại quay hoàn chỉnh kịch bản này, để cho bộ phim này trở thành tác phẩm kinh điển trong thành phố điện ảnh." Lý Đằng thay đổi cách nói.

"Hy vọng là vậy. " Lần này đạo diễn không có từ chối, có vẻ như nàng rất để ý tới tác phẩm của mình.

"Đúng rồi, làm sao cô có thể trở thành đạo diễn? Trước lúc cô tiến vào, có lẽ không giống với chúng tôi xuất hiện trên đỉnh chóp đá đi?" Lý Đằng mượn cơ hội này hỏi ra vấn đề mà mình thắc mắc, thông qua đáp án của câu hỏi này, có lẽ sẽ nhìn được một góc băng sơn bí mật của thành phố điện ảnh.

"Tôi trực tiếp xuất hiện ở trường học huấn luyện đạo diễn......Quy tắc yêu cầu không thể nói những chuyện này, cậu cũng đừng hỏi." Đạo diễn nói nửa câu chợt ngừng lại.

"Tốt, thành phố điện ảnh được giám sát 24/24, tùy tiện nói cũng có thể bị ghi hình lại." Lý Đằng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại quay sang hai gã vệ sĩ mặt lạnh như tiền.

"Thời gian không còn sớm, tôi có hơi mệt mỏi, cậu cũng nên về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tham gia diễn xuất chế độ địa ngục." Đạo diễn ra lệnh đuổi khách, thoạt nhìn thì nàng rất muốn nói chuyện thêm với Lý Đằng, nhưng lại sợ trò chuyện nhiều hơn sẽ trái với quy tắc của thành phố điện ảnh.

"Ngày mai, rất có thể tôi không sống nổi." Lý Đằng thở dài.

"Đừng bi quan như thế. "

"Lần trước tôi có thể trở về chính là một kỳ tích, kỳ tích như vậy không có khả năng xuất hiện lần thứ hai. " Lý Đằng chẳng hề lạc quan.

"Sớm giải thoát, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt." Đạo diễn im lặng một hồi mới nói.

"Cô nói rất đúng, tôi cũng khuyên Daisy như vậy. Thật vui khi được trò chuyện với cô, chia sẻ cái nhìn của chúng ta về kịch bản, có thể chúng ta là cùng một loại người, cho nên tôi mới hiểu kịch bản của cô. Cảm ơn cô thêm lần nữa, hy vọng đây không phải là lần trò chuyện cuối cùng của hai người chúng ta." Lý Đằng đứng dậy.

"Ngủ ngon." Đạo diễn không nói gì thêm nữa.

"Ngủ ngon."
« Chương TrướcChương Tiếp »