Mọi chuyện dường như cứ vậy mà trôi qua, Trần Hiểu Nguyệt không hề nhắc tới một chữ, ném hết công trạng cho Đỗ Thương Bắc.
Phía bên Dương Hải cũng dặn dò mọi người không được tiết lộ ra nửa chữ.
Nhận thức đối với Lê Văn Vân vẫn là Lê Văn Vân giống như trước kia, từng vận chuyển gạch trên công trường, bị vợ trước cắm sừng. Đương nhiên cũng có vài người biết rằng anh có một công ty vận chuyển ở Giang Thành.
Mà hiện tại anh chỉ là một trợ lý dưới tay Đỗ Tịch Tịch mà thôi.
Ăn cơm trưa xong Đỗ Tịch Tịch vẫn phải tiếp tục đi làm như cũ, trên thực tế, nội dung công việc của cô ấy rất đơn giản, chỉ cần xem xét một số văn kiện sau đó ký tên là được.
Cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để sắp xếp một số việc cho Lê Văn Vân làm, phần lớn đều là mấy việc vặt như đi mua cà phê.
Lúc Lê Văn Vân vui vẻ thì sẽ đi làm một chút, khi không vui thì sẽ nằm trên sô pha nghịch điện thoại, Đỗ Tịch Tịch sẽ châm chọc anh vài câu, nói cô ấy tốn tiền mời một ông lớn về, nhưng cũng không hề tức giận.
Nếu như không phải lúc nào cũng có người của Hồng Nguyệt muốn ra tay với Đỗ Tịch Tịch thì công việc này thực sự rất có lợi!
Dù sao thì nhàn nhã như vậy lại còn có thể lấy được năm phần trăm cổ phần tập đoàn Cường Thịnh cơ mà.
Cả một buổi chiều, xác thực là có chút buồn chán, Lê Văn Vân ngồi trên sô pha đến mông cũng thấy đau rồi.
...
Bốn giờ chiều, trong một căn phòng tại quán rượu xa hoa cạnh tháp Voi Trắng, Hoa Hồng Đỏ đang ngồi trên cửa sổ, cô ta mặc một chiếc váy nửa trong suốt, môi đỏ như lửa, trong tay cầm một ly rượu vang, gương mặt mang theo biểu tình mê hoặc nhìn phong cảnh Giang Thành bên ngoài cửa sổ, phong tình vạn chủng.
“Tút! Tút! Tút!”
Điện thoại trên sô pha bên cạnh cô ta đang có cuộc gọi, phía trên số điện thoại trong màn hình hiển thị một hàng chữ thẻ Lam - Trương Chí Dũng!
“Ai, cái tên vô dụng này, để cho ông ta đi tìm hiểu con mồi giúp tôi, hiện tại dám không nhận điện thoại của tôi.” Đôi môi đỏ mọng của Hoa Hồng Đỏ khẽ nhếch lên, trong đôi mắt lấp lóe sát ý.
Phía sau lưng cô ta có một người đàn ông trung niên đang đứng, nghe thấy lời của Hoa Hồng Đỏ ông ta liền mở miệng nói: “Dựa vào đẳng cấp của Trương Chí Dũng, ông ta nhất định không dám không nhận điện thoại của ngài, hiện tại không nghe sợ rằng kết quả chỉ có một, đó là ông ta có khả năng gặp nguy hiểm rồi.”
“Tìm thấy thi thể Bùi Lượng rồi sao?” Hoa Hồng Đỏ hỏi.
“Vâng, tìm thấy rồi, một đòn mất mạng, năng lực của đối phương vượt xa Bùi Lượng.” Người phía sau nói: “Điều này có nghĩa là người ra tay rất có thể nằm trong top mười Người gác đêm, tất nhiên cũng có thể là người trên bảng xếp hạng sát thủ làm, dù sao giải thưởng của cậu chủ vẫn còn treo trên khu Tội Ác.”
“Bên này thì sao? Đỗ Thương Bắc giải thích thế nào?” Hoa Hồng Đỏ tiếp tục hỏi.
“Chủ yếu là khống chế, mục tiêu vẫn là Đỗ Tịch Tịch, chỉ là...” Nói đến đây, người đứng phía sau trầm ngầm: “Khoảng thời gian này Người gác đêm không ngừng xuất hiện tại Giang Thành nhưng vẫn luôn không có cơ hội ra tay.”
“Ngoài ra...” Nói đến đây người phía sau do dự trong chốc lát: “Ngoài ra mấy ngày trước, thành phố Lâm Hải có hai người chết, là người tham gia vào trận chiến ba năm trước, hiện tại đang nghi ngờ là người gác đêm số 0 và số 2 gây ra.”
Đầu ngón tay của Hoa Hồng Đỏ lướt qua miệng, cực kỳ quyến rũ khiến cho người đàn ông phía sau không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.
“Được rồi, chuyện của Đỗ Thương Bắc tôi sẽ không nhúng tay vào, các người tự mình quyết định đi, dù sao ông ta cũng không phải nhân vật lớn gì, mặc dù Bùi Lượng đã chết nhưng hiện tại các người vẫn còn hai thẻ Hồng và bốn thẻ Lam, tránh né khỏi Người gác đêm, vấn đề của các người không lớn lắm.” Hoa Hồng Đỏ thản nhiên nói: “Mục đích lần này tôi tới Giang Thành, ngoại trừ đến du lịch một chuyến thì chính là xem có thể tìm thấy tin tức của cái hộp kia hay không. Cái hộp kia lúc đó bị người gác đêm số 0 mang đi.”
“Ý của cô là số 0 có khả năng vẫn chưa chết?” Sắc mặt người đàn ông phía sau hơi thay đổi: “Đồng thời còn ở Giang Thành?”
Đúng vậy, là hoảng sợ!
Người ba năm trước kia đem đến sự sợ hãi vô tận cho tổ chức của bọn họ, thậm chí khiến cho thủ lĩnh Bùi Nghênh Tùng của bọn họ đến bây giờ vẫn không dám lộ diện, lẩn trốn khắp nơi!
Lúc đó Lê Văn Vân đã nói một câu, anh sẽ lấy cái đầu chó của Bùi Nghênh Tùng xuống.
Còn chưa xác nhận được cái chết của Lê Văn Vân thì ông ta không dám xuất hiện.
Đây chính là Lê Văn Vân từng khiến cho toàn bộ thế giới ngầm nghe danh đã sợ mất mật.
“Ai biết được chứ?” Hoa Hồng Đỏ liếʍ môi: “Trên thực tế, người đàn ông như vậy mới đáng để theo đuổi, nếu như có thể ngủ với anh ta một đêm, mùi vị đó chắc là vô cùng tốt.”
Nói xong cô ta quay người: “Ông có thể ra ngoài rồi, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, ngoài ra cũng đừng để người khác biết tôi đã tới Giang Thành.”
...
Bốn rưỡi chiều, cửa phòng làm việc của Đỗ Tịch Tịch bị đẩy ra, hai bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng làm việc của cô ấy chính là Diệp Mộng cùng Trần Âm Âm.
“Em sắp tan làm rồi.” Đỗ Tịch Tịch cười nói: “Hai người đợi chút nhé.”
Diệp Mộng và Trần Âm Âm nhìn thấy Lê Văn Vân, Trần Âm Âm cau mày hỏi: “Anh ở đây làm gì? Tịch Tịch, không phải đã nói với em rồi sao? Ít giao du với Lê Văn Vân đi, anh ta từng là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи đấy!”
Lê Văn Vân nhăn mày, anh giương mắt nhìn Trần Âm Âm: “Liên quan gì đến cô?”
“Hừ, tôi chỉ muốn Tịch Tịch biết anh là loại người gì mà thôi.” Trần Âm Âm cười lạnh.
Người này, Lê Văn Vân không hề có ấn tượng, chắc là bạn mà Diệp Mộng quen biết sau khi anh rời khỏi Lâm Hải.
Đỗ Tịch Tịch thấy chuyện có vẻ không ổn liền vội vàng nói: “Chị Âm Âm, anh ấy là trợ lý bố em tìm cho em, hơn nữa em thấy con người anh ấy cũng không tồi, chị yên tâm đi!”
Trần Âm Âm nhanh chóng nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, anh ta nhìn có vẻ như sửa đổi làm lại cuộc đời rồi, ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì. Tội phạm cưỡиɠ ɠiαи cũng sẽ không viết bốn chữ đó lên mặt mình.”
Lê Văn Vân bị cô ta nói đến mức thấy không thoải mái, anh giương mắt nói: “Yên tâm đi, cô có cởi sạch đứng trước mặt tôi cầu xin ông đây ngủ với cô thì tôi cũng chẳng chạm vào cô đâu.”
“Anh!” gương mặt Trần Âm Âm đỏ bừng, trừng mắt: “Anh lại dám nói như vậy với tôi, anh có biết tôi là ai không?”
“Cô là ai thì có quan hệ gì với tôi?” Lê Vân Vân bĩu môi nói.
“Anh...” Trần Âm Âm tức giận không thôi, phẫn nộ nhìn Lê Văn Vân.
Sau đó quả quyết bị Lê Văn Vân coi nhẹ.
Đỗ Tịch Tịch vội vã nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, đàn anh Vưu Tường đâu? Sao không đến đây cùng nhau?”
“Anh ấy đi tìm Trịnh Hòa rồi.” Diệp Mộng cũng chuyển hướng đề tài: “Vưu Tường nói muốn mời chúng ta ăn cơm, em biết đấy chị không thích anh ta lắm nên không đi.”
Nói xong cô lại nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, em có chuyện muốn nói riêng với anh một lát.”
Trong lòng Trần Âm Âm nóng nảy: “Mộng Mộng, cậu đừng ở riêng với người này, em họ của anh ta bị anh ta làm hại đấy.”
“Yên tâm, tớ có chừng mực.” Diệp Mộng nhìn cô ta.
Lê Văn Vân cũng không quan tâm đến Trần Âm Âm, ra ngoài cùng Diệp Mộng.
Hai người đi tới một nơi yên tĩnh tại công ty, lúc này Diệp Mộng mới cau mày nói: “Lê Văn Vân, lời vừa rồi của anh có chút quá đáng, Âm Âm là người của nhà họ Trần. Hiện tại anh khó khăn lắm mới tìm được một công việc không tồi ở chỗ Tịch Tịch, đừng vì lỡ lời mà làm mất nó, dựa vào thế lực trong nhà Âm Âm thì khiến cho bác Đỗ đuổi anh đi là chuyện rất đơn giản.”
Nói xong cô lại tiếp tục: “Có điều anh yên tâm, quan hệ của em với Âm Âm rất tốt, đợi lát nữa em sẽ nói rõ với cô ấy, chắc là sẽ bỏ qua thôi.”
Trong lòng Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Thấy dáng vẻ này của Lê Văn Vân, Diệp Mộng nhăn mày nói: “Lê Văn Vân, anh đừng mang dáng vẻ thất bại như vậy, mặc dù anh đã không còn cách nào quay về nhà họ Lê nhưng đây là chỗ của bác Đỗ, so với những người bình thường thì anh đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nếu đã quay lại rồi thì yên ổn làm người đi!”
Lê Văn Vân thở dài một hơi, hiển nhiên Diệp Mộng còn chưa tin tưởng anh, vẫn cho rằng chuyện lúc trước là do anh làm, chỉ là chín năm trôi qua khiến chuyện đó phai nhạt dần mà thôi.
Anh không tiếp tục giải thích nữa, nhíu mày nói: “Em tới tìm anh vì việc này?”
“Không phải, ngày đó sau khi em nói chuyện riêng với anh, lúc trở về đã suy nghĩ một chút.” Diệp Mộng nói: “Thật ra lúc đầu anh có ý với em, em có thể cảm nhận được, dù sao em cũng là con gái, tâm tư khá là tinh tế.”
Lê Văn Vân yên lặng.
Lúc này Diệp Mộng lại nói tiếp: “Nhưng mà hiện giờ anh cũng phải hiểu rằng, chúng ta không có khả năng ở bên nhau, ngày đó anh nói anh có thể giúp đỡ, em suy đi tính lại vẫn cảm thấy nên nói với anh một chút, anh không cần nhúng tay vào chuyện của em và Vưu Tường, khó khăn lắm mới ra ngoài được, đừng vì em mà làm chuyện dại dột rồi lại vào đó. Mặc dù không tình nguyện ở bên Vưu Tường nhưng ở bên cạnh anh ta thì sau này cũng xem như được sống trong giàu có, anh ta cũng đồng ý rồi, sẽ không quản em quá nhiều.”