Nguyễn Thị Lệ sinh ra đã rất xinh đẹp, bình thường bởi vì vẻ bề ngoài mà cô ta rất kiêu ngạo đối với người bình thường.
Nhưng bất kể thế nào thì xuất thân của cô ta cũng bình thường, mặc dù muốn câu được rùa vàng nhưng sâu trong nội tâm lại hơi có vẻ bảo thủ!
Cô ta coi thường những người đàn ông bình thường, nhưng lại không câu được con nhà giàu.
Cô ta chỉ là một nhân viên văn phòng rất bình thường!
Ở Giang Thành, quy mô của công ty Thịnh Thế không được coi là công ty đứng đầu, nhưng cũng là một công ty có quy mô tương đối lớn, tài sản của công ty cũng không nhiều hơn một trăm triệu.
Điều kiện tại Thịnh Thế cũng khá tốt.
Kể từ khi Lê Văn Vân trở thành ông chủ, cô ta vẫn lo lắng mình bị sa thải, nhưng mấy ngày nay, Lê Văn Vân không hề nói đến việc đó.
Nghe thấy lời Lê Văn Vân nói, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thị Lệ lập tức tái đi, mất đi công việc này, cô ta sẽ khá khó khăn để tìm được công việc khác giống như thế này.
Nguyễn Thị Lệ cắn răng, sau đó cô ta cười lạnh một tiếng nói: “Lê Văn Vân, đừng tưởng rằng anh có được chút tiền là giỏi lắm, ai hiếm lạ gì công việc này của anh, đến lúc đó Cao Phái nhất định sẽ giới thiệu cho tôi một công việc tốt hơn công việc này của anh gấp mười lần!”
Lê Văn Vân không trả lời cô ta, quay người bước ra khỏi phòng làm việc, trên hành lang, Ngô Thị Hương vẫn đang la hét.
“Lê Văn Vân, mày là thằng ăn cháo đá bát, mọi người hãy cẩn thận, ông chủ của công ty mấy người là một thằng ăn cháo đá bát!”
“Cậu ta và con gái tôi ly hôn, không cho nó một cắc bạc nào cả, chính chúng tôi là người đã cứu mạng cậu ta!”
“Cậu ta có tiền liền biến thành người xấu...”
Bị nhân viên bảo vệ kéo đi, nhưng miệng vẫn còn rống to.
Hai người Ngô Thị Hương và Ngô Dương trực tiếp bị kéo xuống, khi xuống tầng dưới đã có không ít người đi qua dừng lại.
Trần Vũ cũng ở trong đám đông, bị hét đến mức không thể nghe được nữa, nhảy ra ngoài mắng: “Bà không biết xấu hổ khi nói Lê Văn Vân là ăn cháo đá bát à? Lê Văn Vân đúng là được chồng bà cứu, chồng bà để cậu ấy cưới con gái bà, trước kia Lê Văn Vân bị thương nên mất trí nhớ, thậm chí cả mật khẩu của thẻ ngân hàng cũng không nhớ, nhưng để nuôi mẹ con các người, ba trăm sáu mươi lăm ngày hầu như cậu ấy không được nghỉ ngơi ngày nào, ra công trường đi làm nuôi các người, làm trâu làm ngựa cho mấy người suốt ba năm!”
“Nhưng mấy người thì sao? Con gái bà nɠɵạı ŧìиɧ, ra ngoài dụ dỗ một thằng nhà giàu, sau đó lập tức đá Lê Văn Vân, căn nhà mà Lê Văn Vân cực khổ kiếm tiền cũng đứng tên mấy người, bà đuổi thẳng cậu ấy ra ngoài.” Trần Vũ tức giận mắng to: “Trên người cậu ấy không có một đồng tiền nào!”
“Bây giờ cậu ấy khôi phục trí nhớ, nhớ tới mình đã từng có rất tiền mới thu mua công ty này, sau đó mấy người tới cửa đòi tiền, thật không biết xấu hổ!” Trần Vũ trợn mắt nhìn bà ta!
Nhân viên bảo vệ dừng lại theo bản năng.
Người vây xem nghe đến đây, chân mày cũng nhíu lại.
“Những người trong gia đình này bị sao vậy!”
“Bà ta hình như là thím của Nguyễn Thị Lệ, trước đây tôi thấy Nguyễn Thị Lệ dẫn họ vào.”
“Nguyễn Thị Lệ? Người của bộ phận nhân sự? Cô ta cũng không phải thứ tốt lành gì, bởi vì hơi dễ nhìn, mà có quan hệ mập mờ với không ít người trong công ty, xem ra cả nhà bọn họ đều không phải người tốt lành gì.”
Lê Văn Vân vừa vặn từ trên tầng đi xuống, Nguyễn Thị Lệ liền nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau anh, sắc mặt cô ta hơi thay đổi khi nghe thấy lời này.
Ngô Thị Hương nghe Trần Vũ nói như vậy, sắc mặt cũng khó nhìn, bà ta trợn mắt nhìn về phía Trần Vũ mà mắng: "Cậu là ai, cậu thì biết gì về chuyện nhà chúng tôi! Cần cậu đến nơi này lắm mồm sao."
"Tôi không nhìn nổi mấy người đấy! Thật không biết xấu hổ." Trần Vũ trợn mắt nhìn Ngô Thị Hương.
Đầu tiên sắc mặt của Ngô Thị Hương là khó coi, sau đó bà ta bắt đầu la hét ầm ĩ.
“Lôi ra đi!” Lê Văn Vân bước xuống, bình tĩnh nói.
Nhân viên bảo vệ kéo hai người ra ngoài, đối với tiếng gào thét của Ngô Thị Hương, Lê Văn Vân không quan tâm, dù sao anh không đến công ty, những người này nói về mình như thế nào, anh không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Anh nhìn những người xung quanh đang vây xem, cau mày nói: "Tất cả giải tán đi, đừng nhìn nữa!"
Nói xong, anh nhìn về phía Nguyễn Thị Lệ nói: "Cho cô nửa giờ để thu dọn đồ đạc, sau đó rời đi, đúng rồi, trở về thì nói cho những người trong gia đình kia!"
Nói đến đây, giọng điệu của Lê Văn Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn, sau này đừng tới kích động tôi, nếu không... Tôi sẽ lấy lại căn nhà kia!"
Nguyễn Thị Lệ nghiến răng, quay người đi về phía bộ phận của mình.
“Ring ring ring…”
Lúc này, điện thoại di động của Lê Văn Vân vang lên, anh nhìn Trần Vũ nói: "Được rồi, vậy cậu đi làm việc trước đi, tôi nhận cuộc gọi này."
“Được, chờ sau khi Nhạc Nhạc xuất viện, tôi phải mời cậu ăn một bữa cơm, Lê Văn Vân, tôi nợ cậu một ân tình lớn, đổi bằng mạng cũng không đủ.” Trần Vũ nghiêm túc nói.
“Mau cút đi, già mồm!” Lê Văn Vân mắng.
Trần Vũ cười ha ha, xoay người chạy về phía bộ phận nhân sự.
Đén khi anh ấy rời đi, Lê Văn Vân mới cầm điện thoại di động lên, thấy rằng là Đỗ Tịch Tịch gọi tới.
Ngày hôm qua, sau khi bọn Vưu Tường nổ súng rời đi, Đỗ Tịch Tịch không nói gì cả, rõ ràng, ba chữ kẻ hϊếp da^ʍ đó khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi.
Nhưng anh không ngờ rằng Đỗ Tịch Tịch thật sự chủ động gọi điện cho anh, Lê Văn Vân nhíu mày nhận điện thoại hỏi: "Alo!"
“Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua.” Đỗ Tịch Tịch chủ động nói xin lỗi với Lê Văn Vân.
“Không có chuyện gì.” Lê Văn Vân không để ý quá nhiều.
“Anh đến chỗ tôi đi, tôi đang ở tháp Voi Trắng với chị Diệp Mộng!” Đỗ Tịch Tịch nói: “Chị Diệp Mộng, hẹn gặp lại.”
Lê Văn Vân cau mày.
Anh không ngờ Diệp Mộng muốn gặp anh, anh gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ đến chỗ cô!"
Ra cửa, anh bắt xe tới tháp Voi Trắng.
Tháp Voi Trắng là một điểm thu hút khách du lịch ở Giang Thành, nằm ở vị trí cao nhất của Giang Thành, gần bờ sông, phong cảnh cực đẹp, rất nhiều người đến du lịch sẽ chọn cư trú ở đây!
Tất nhiên, giá cả hơi đắt đỏ.
Bây giờ làn sóng khai thác thương mại tương đối mạnh mẽ, rất nhanh, Lê Văn Vân đã đến trước một quán trà gần tháp Voi Trắng, sau đó anh gọi Đỗ Tịch Tịch một cuộc điện thoại để xác nhận phòng, sau đó anh bước vào quán trà.
Trong một phòng bao nào đó của quán trà, Lê Văn Vân chậm rãi mở cửa phòng.
Trong phòng, mùi thơm của trà ở khắp nơi, Đỗ Tịch Tịch và Diệp Mộng đang ngồi đối diện nhau, thấy Lê Văn Vân đi tới, Đỗ Tịch Tịch cười nói: "Mau tới đây, anh có lộc ăn, có thể tự mình nếm thử một chút tài năng pha trà của chị Diệp Mộng!"
Diệp Mộng ngồi trước bộ trà cụ tựa như một mỹ nhân cổ điển, mỗi một động tác đều tương đối tao nhã!
Lê Văn Vân bước vào phòng, Diệp Mộng không nhìn anh mà nói với Đỗ Tịch Tịch: "Tịch Tịch, em có thể để chị và Lê Văn Vân nói vài câu với nhau được không."
Đỗ Tịch Tịch gật đầu nói: "Vậy em đi ra ngoài chờ bọn chị một lát."
Nói xong, cô ấy tò mò liếc nhìn Lê Văn Vân, bước ra khỏi phòng.
Sau khi cô ấy đi, Diệp Mộng liếc mắt nhìn người đối diện nói: "Ngồi đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, ngồi xuống đối diện với cô, Diệp Mộng đẩy cho anh một ly trà, Lê Văn Vân không chào hỏi, anh cầm ly trà lên, uống liền một ngụm, sau đó đập vào miệng ly một cái.
Nhìn thấy hành động của anh, Diệp Mộng nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: "Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Trước đây anh rất thích uống trà, hơn nữa còn biết cách pha trà!"
Lê Văn Vân cong môi trong lòng.
Trước đây anh thích trà đạo bởi vì Diệp Mộng thích, cho nên anh mới âm thầm tìm hiểu.
Nhưng trong thế giới của Người Gác Đêm, không có thời gian để anh từ từ thưởng thức trà.
“Đã chín năm rồi, thay đổi một chút là chuyện bình thường.” Lê Văn Vân cười nói.
Diệp Mộng vuốt lọn tóc bên tai, sau đó ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Em sắp kết hôn với Vưu Tường!"
“Anh biết.” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Hôm qua Vưu Tường đã khoe với anh.”
“Em không thích anh ta.” Diệp Mộng lại nói.