Chương 9
“CHỊ ĐỂ ANH ẤY ở trên rầm thượng à?” Amelia đặt khay chứa các dụng cụ chỉnh sửa ảnh xuống. “Nhưng anh ấy là chồng chị cơ mà.”
“Hình như có chút hiểu lầm nghiêm trọng trong chuyện này rồi.” Venetia chộp lấy mép chiếc giá đỡ lớn bằng kim loại đang căng tấm phông có hình một khu vườn kiểu Ý. “Ngài Jones không phải là chồng chị.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi, em biết chứ,” Amelia nôn nóng đáp. “Vấn đề là, mọi người đáng ra buộc phải tin rằng anh ấy là chồng chị.”
“Chuyện đến nước này,” Venetia vừa nói vừa kéo tấm phông vào vị trí đằng sau ghế của người làm mẫu ảnh, “có phải lỗi của chị đâu.”
“Là chị nghĩ thế thôi, nếu chị có hỏi em,” Amelia lui cui lựa chọn giữa một đống đồ dùng cho sân khấu. “Hàng xóm láng giềng rồi sẽ nghĩ sao nếu họ phát hiện ra chị đã giấu anh Jones vào rầm thượng nào?”
“Làm như chị được tha hồ lựa chọn không bằng.” Venetia rời mép giá đỡ phông và bước lùi lại để thẩm định thành quả. “Chắc chắn chị sẽ không nhường phòng ngủ của mình để mà lên ở trên rầm thượng rồi. Mà chị cũng sẽ không để cho em hay Edward hay dì Beatrice phải chuyển lên trên ấy. Làm thế sao được.”
“Em không nghĩ rằng trong chuyện này ngài Jones lại muốn chị làm phiền đến bất cứ người nào trong nhà đâu,” Amelia bảo. Cô bé lựa từ mới đạo cụ sân khấu ra một chiếc lọ theo phong cách Ý. “Anh ấy trông có vẻ rất đàng hoàng bặt thiệp.”
“Chỉ khi nào anh ta thích thôi,” Venetia tức tối lẩm bẩm.
Nàng vẫn còn đang cảm thấy thứ cảm giác lẫn lộn giữa căng thẳng giận dữ và bất an hoảng sợ đã neo đậu trong lòng mình theo sau niềm hân hoan lúc đầu khi biết được rằng Gabriel vẫn còn sống. Nàng chẳng mất bao lâu để nhận ra rằng không phải chàng đến tìm nàng vì chàng muốn ở cạnh nàng thêm nữa. Ồ, không hề, nàng nghĩ, chàng ta ghé vào trước cửa nhà nàng sáng hôm ấy chỉ vì chàng ta tin rằng nàng đã xía vào cái kế hoạch bắt trộm của chàng.
Theo như Gabriel muốn thì lần hợp tác này giữa hai người họ đơn thuần là công việc, là một chiến lược mà thôi. Nàng không được phép quên điều này. Nàng sẽ không để cho chàng làm tan nát con tim mình thêm lần nữa.
Amelia trở nên đăm chiêu. “Em không nghĩ rằng nên để cho bất cứ người hàng xóm nào biết được rằng chồng chị đang sống trên rầm thượng. Nói thế không có nghĩa là bọn họ sẽ làm một vòng quanh nhà mình đâu.”
“Tất nhiên là không rồi.” Venetia băng qua phòng chụp, chiếc máy ảnh của nàng đã đặt ngay ngắn ở đó trên chân máy. Nàng xem thử toàn cảnh chụp trông như thế nào,
Nhờ vào tài hội họa của dì Beatrice, bức phông khu vườn kiểu Ý trông đến là thật, đến cả bức tượng thần Hermes kinh điển lẫn những tàn tích thê diễm của ngôi đền La Mã. Thêm thắt đôi chút như là một chiếc lọ chẳng hạn, hiệu ứng sẽ thành hoàn hảo.
Tiền thuê hiệu ảnh có vị trí lân cận với ngõ Sutton này cao hơn tiền thuê ngôi nhà nơi cả gia đình đang sinh sống vì hiệu ảnh nằm trên con phố sầm uất hơn nhiều. Venetia và mọi người trong nhà đều nhất trí rằng thế cũng đáng tiền. Vị trí đắc địa là yếu tố quyết định để tạo dựng nên hình ảnh kiểu cách mà họ muốn giới thiệu với toàn thế giới.
Cơ ngơi họ chọn vốn là một ngôi nhà phố hai tầng be bé xinh xinh. Người chủ đã sửa đổi ngôi nhà thành chỗ đủ cho hai cơ sở kinh doanh. Tầng trên, được đi lên qua lối tách biệt, lúc này vẫn còn bỏ trống.
Venetia, dì Beatrice và Amelia đã chọn sử dụng những gian trước của tầng trệt làm nơi trưng bày để bán hàng. Các bức tường treo đầy những mẫu ảnh của Venetia để khách hàng có thể xem xét chọn mua.
Phòng tối rửa ảnh, nhà kho và phòng thay đồ dành cho khách hàng chiếm hết phần nhà còn lại.
Riêng phòng chụp ảnh ban đầu là một nhà kính nhỏ. Mái nhà lẫn các bức tường đều bằng kính cho phép ánh sáng tự nhiên được ngập tràn vào phòng trong những ngày đẹp trời. Khi buộc phải chụp ảnh chân dung vào những ngày sương mù u ám, Venetia sử dụng đèn khí ga và đốt các dải bột cháy để gia cố cho lượng ánh sáng nghèo nàn.
Gần đây nàng đã tính đến chuyện đầu tư mua một chiếc máy phát điện chạy bằng ga nho nhỏ để mình có thể thử nghiệm với loại ánh điện mới mẻ này. Mãi cho đến giờ nàng vẫn chẳng thấy ấn tượng gì với kiểu ánh sáng yếu ớt phát ra từ những bóng đèn nhỏ xíu ấy, tuy vậy, mấy món ấy mới đắt tiền làm sao.
Còn lúc này, nàng vẫn cho rằng mình thật may mắn khi tìm được một căn nhà nhỏ với phòng có tường bằng kính.
Nhiều đồng nghiệp của nàng buộc phải làm việc trong những hiệu ảnh tối tăm được sửa lại, những phòng khách hay những khoảng không gian thiếu ánh sáng mà trong những ngày xấu trời thì không thể làm ăn gì được.
Vì tuyệt vọng, nhiều nhϊếp ảnh gia đành sử dụng thuốc pháo hoa được làm từ ma giê trộn với một số nguyên liệu khác.. Tuy nhiên, không giống như kiểu cháy sáng bình ổn có được khi đốt một dải bột cháy ma giê nguyên chất, loại thuốc pháo hoa pha tạp kia nguy hiểm không biết đâu mà lường. Các tập san về nghệ thuật nhϊếp ảnh thường đăng đầy những thông báo về các vụ nhà cửa bị sập, thương tích nghiêm trọng và cả tử vong vì sử dụng loại pháo sáng ấy.
Ngày hôm ấy có hai cuộc hẹn chụp ảnh. Cả hai khách hàng đều là những mệnh phụ giàu có được phu nhân Chilcott, một khách hàng vừa ý khác giới thiệu đến. Mặc cho buổi sáng đấy có xảy ra chuyện động trời, Venetia vẫn quyết tâm làm khách hài lòng. Danh tiếng là một nhϊếp ảnh gia thời thượng của nàng đang được dấy lên như vũ bão. Không gì đảm bảo cho tương lai kinh doanh chắc chắn bằng một lời giới thiệu từ một người quảng giao trong giới thượng lưu.
“Phòng thay đồ của quý bà đã sẵn sàng chưa vậy?” Venetia hỏi.
“Rồi ạ.” Amelia mang lọ hoa đi qua phòng đến đặt xuống bên cạnh ghế ngồi. “Sang nay Maud đã lau dọn sạch sẽ.”
Phòng thay đồ của quý bà đòi hỏi một khoản đầu tư chóng mặt, những chiếc bàn ốp đá cẩm thạch, những rèm trướng bằng nhung, thảm trải sàn lẫn gương soi đều rất đáng tiền. Venetia biết rằng nhiều khách hàng của mình đã đặt chỗ chụp chân dung là do nghe lời rỉ tai về căn phòng bé nhỏ quý giá ấy.
“Không biết ngài Jones sẽ mất bao lâu để truy ra kẻ thủ ác mà anh ấy đang tìm,” Amelia trầm ngâm.
“Nếu để anh ta tự làm, chị e là sẽ mất cả đời đấy,” Venetia đáp. “Anh ta đã thừa nhận là có rất ít kinh nghiệm trong việc này. Anh ta cũng nói rằng cho đến giờ vẫn chưa gặt hái được gì, mặc dù đã truy tìm tên trộm từ ba tháng nay. Có vẻ như chị sẽ phải giúp anh ta một tay thôi.”
Đầu Amelia ngẩng lên. “Chị sẽ phụ giúp anh ấy điều tra ư?”
“Phải.” Venetia khẽ chỉnh lại chân máy. “Nếu chị mà không giúp, chúng ta sẽ không bao giờ rũ bỏ anh ta đi được. Ta đâu thể nào để anh ta sống trên rầm thượng mãi được.”
“Thế ngài Jones có biết chị đang dự định giúp anh ấy tìm ra kẻ nguy hiểm kia không?”
“Chị chưa nói cho anh ta biết các kế hoạch của mình đâu,” Venetia đáp. “Với hết chuyện này đến chuyện khác trong ngày hôm nay, bọn chị chưa có dịp bàn bạc kỹ lưỡng về vấn đề này. Để đến tối rồi chị sẽ nói cho anh ta hay, sau khi buổi triển lãm kết thúc. Anh ta cứ nằng nặc muốn đi cùng chị đến dự cho bằng được.”
Amelia nhìn sang nàng. “E hèm.”
“Gì nữa thế?”
“Phải thú thật là em chỉ mới biết ngài Jones thôi,” Amelia bảo. “Nhưng em nhận thấy có lẽ anh ấy không sốt sắng lắng nghe lời khuyên hay chỉ dẫn gì đâu.”
“Anh ta phải cố chịu thôi.” Venetia dịch một trong những chiếc lọng vào vị trí. “Chính anh ta chọn dọn vào nhà chúng ta cơ mà. Nếu muốn sống cùng chúng ta, anh ta buộc phải nghe theo ý kiến của chị.”
“Nói đến buổi triển lãm ảnh tối nay,” Amelia nói, “em cho là sẽ rất đông người đến đấy. Mọi người sẽ vô cùng tò mò về chuyến trở về phi thường của ngài Jones quá cố.”
“Chị biết rõ lắm chứ,” Venetia đáp.
“Còn về váy áo của chị thì sao? Cả tủ áo của chị tuyền một màu đen vì đáng lý ra chị phải là góa phụ. Chị làm gì có bất cứ chiếc váy hợp mốt nào mang màu sắc khác cơ chứ.”
“Chị sẽ vận trang phục mà chị định dành cho tối nay.” Venetia lại chỉnh sửa tí chút vị trí chiếc lọng. “Là chiếc váy đen có viền những nụ hồng bằng xa tanh đen ngay cổ áo.”
“Một đức lang quân đã mất dạng lâu ngày nay quay trở về ngụ trên rầm thượng và người vợ góa của chàng tiếp tục mặc màu đen.” Amelia lắc đầu. “Nếu chị mà hỏi em ấy à, dường như trông khá là kỳ quặc đấy.”
“Ngài Jones cũng khá kỳ quặc đấy thôi.” Venetia đối lại.
Amelia khiến nàng ngạc nhiên bằng nụ cười rạng rỡ. “Có những con người, nếu được biết đến những khả năng dị thường của chị, chị yêu à, thì đảm bảo họ sẽ nghĩ chị mới là người rất kỳ quặc ấy.”
Venetia siết chặt chân máy lần cuối. “Ít ra thì chị còn biết phép tắc thông thường và cách cư xử hợp lý để che giấu sự kỳ quặc của chị khỏi xã hội văn minh.”