Dịch: argetlam7420
Nếu như đã bị phát hiện, Cơ Cừu cũng chẳng cần ẩn núp nữa, từ trong bụi rậm đi ra.
Bởi vì đạo nhân trẻ tuổi tu vi tinh thâm, hơn nữa trên không còn có con chim toạ kỵ giám sát, Cơ Cừu biết phen này mình trốn không thoát, nên cũng không cố nghĩ cách chạy trốn nữa, mà chỉ đi thẳng tới chỗ đạo nhân trẻ tuổi.
Đạo nhân trẻ tuổi quan sát Cơ Cừu, đồng thời Cơ Cừu cũng quan sát gã ta, bước tới gần, hắn rốt cuộc đã thấy rõ tướng mạo người này. Người này tuổi tác có lẽ mới trên hai mươi, rất đẹp trai, mặc trên người một bộ đạo bào xanh làm, thần thái thong dong phiêu dật.
Nếu như chỉ nhìn tướng mạo, Cơ Cừu rất khó mường tượng ra đạo nhân trẻ tuổi đẹp trai này lại làm ra hành vi ác độc lúc trước, người này điểm huyệt đám sơn tặc rồi để mặc cho cương thi nhào đến cắn xé họ, ý đồ rất rõ ràng, gã muốn mượn đao gϊếŧ người diệt khẩu.
Cơ Cừu đứng cách đạo nhân trẻ tuổi năm bước, hỏi, "Ngươi là ai, ta không nhận ra ngươi, tại sao ngươi phải gϊếŧ ta?"
Đạo nhân trẻ tuổi cánh mũi run run, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Cơ Cừu, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường căm ghét.
"Dù ta có chết cũng phải cho ta biết vì sao ta chết chứ, " Cơ Cừu nói, "Ngươi là đạo sĩ, đạo sĩ đều là người tốt, thay trời hành đạo, ta đã phạm tội gì, tại sao phải truy sát ta?"
"Ngươi đã làm những chuyện dơ bẩn gì với nàng?" Đạo nhân trẻ tuổi lạnh giọng hỏi.
" Ai cơ? Chuyện gì?" Cơ Cừu không hiểu.
"Kỷ Linh Nhi." Đạo nhân trẻ tuổi gằn giọng.
Cơ Cừu không hiểu vì sao đạo nhân trẻ tuổi lại hỏi thế, "Rốt cuộc ngươi là người nào?"
"Thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ xem xét thả cho ngươi một con đường sống." Đạo nhân trẻ tuổi âm trầm đáp, vẻ mặt phiền muộn.
"Thôi khoác lác đi, nếu ngươi thật sự muốn cho ta một con đường sống thì đã không để cương thi đi cắn bọn họ rồi." Cơ Cừu khinh bỉ cười nhạt.
"Ngươi đã làm gì Kỷ Linh Nhi?" Đạo nhân trẻ tuổi nâng cao giọng điệu.
"Ta cứu nàng ấy." Cơ Cừu đáp.
"Ngươi cùng nàng ở chung một chỗ đã làm những gì rồi?" Đạo nhân trẻ tuổi truy hỏi.
Cơ Cừu không vội trả lời mà đảo mắt suy nghĩ, cho tới lúc này hắn mới hiểu ra, tay đạo nhân trẻ tuổi này không phải kẻ địch của Kỷ Linh Nhi, mà chính là đồng môn với nàng ta. Gã này một mực truy hỏi hắn đã làm gì với Kỷ Linh Nhi, cho thấy gã rất thích Kỷ Linh Nhi, sở dĩ muốn đuổi gϊếŧ hắn là bởi vì gã nghi ngờ Cơ Cừu đã thừa lúc Kỷ Linh Nhi bị thương nặng, cơ thể yếu ớt để làm chuyện đồϊ ҍạϊ với Kỷ Linh Nhi.
Nghĩ đến đây, Cơ Cừu liền lên tiếng, "Ta chẳng làm gì cả, ta cũng không có lừa dối hay cưỡng bức nàng ấy, nếu ngươi không tin có thể đi hỏi Kỷ Linh Nhi."
"Nếu ngươi thật sự không làm gì tại sao ánh mắt lại đảo liên tục thế?" Đạo nhân trẻ tuổi mắt lộ hung quang.
"Ta không có nói dối, vừa rồi ta chỉ đang suy nghĩ xem ngươi với Kỷ Linh Nhi là quan hệ như thế nào." Cơ Cừu đáp.
"Hừ, " đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày hừ lạnh, "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi với Kỷ Linh Nhi đã làm những gì?"
"Ta cũng nói lại cho ngươi một lần nữa, ta cùng Kỷ Linh Nhi chẳng làm gì mờ ám hết, " Cơ Cừu bực mình, "Trên đời này làm sao lại có kẻ cứng đầu không chịu hiểu như ngươi chứ. Ngươi thích nàng, ta đã cứu nàng, ngươi đáng lý nên cảm ơn ta mới đúng, ta cũng chẳng cướp người phụ nữ của ngươi, ngươi truy sát ta làm gì? Lấy oán trả ơn sao?"
"Một nam một nữ, ở chung một chỗ lâu như vậy, làm sao lại không có quan hệ xá© ŧᏂịŧ?" Trẻ tuổi nam tử lạnh lùng truy hỏi.
(Dịch: Trong đầu tay này toàn suy nghĩ đen tối:v nếu đổi lại là tay này ở với KLN chắc nó làm thịt KLN luôn quá)"Ta gặp phải nàng ta có mà xui xẻo tám đời thì có, " Cơ Cừu tức giận buột miệng, "Nàng ta trúng tên bị thương, rơi xuống hồ nước, ta liều mạng nhảy xuống hồ cứu nàng vớt lên. Nàng bị thương nghiêm trọng, ta cõng nàng đi đường, cái này cũng tính là gần gũi xá© ŧᏂịŧ sao?"
"Sư muội là người thế nào mà hạng dơ bẩn như ngươi có thể tuỳ tiện chạm tay vào?" Trẻ tuổi nam tử nghiêm nghị quát.
"Bộ ngươi bị ngu à, " Cơ Cừu cao giọng mắng, "Thế ta nhảy xuống hồ cứu nàng cũng là sai lầm? Cõng nàng đi đường cũng là sai lầm? Thì ra Trấn Hồn Minh các ngươi đều là loại tiểu nhân hèn hạ, lấy oán trả ơn này đây, sớm biết vậy ta đã không nên mạo hiểm xuống nước, cứ mặc nàng chết chìm luôn đi cho rồi."
Cơ Cừu vốn tưởng rằng mình chửi mắng như thế sẽ chọc giận đạo nhân trẻ tuổi, không ngờ đối phương rất nhanh đã lấy lại sự tỉnh táo, "Sư muội đối với ngươi rất ân cần quan tâm, tuyệt đối không phải vô cớ, ngươi nhanh trả lời ta, các ngươi đã làm những chuyện gì?"
"Ân cần quan tâm?" Cơ Cừu bị đối phương chọc cười, "Ta cứu nàng, nàng bị các ngươi đón đi, sau đó các người bỏ mặc ta ở ngôi miếu đổ nát không thèm cứu giúp, vậy cũng gọi là quan tâm ư?"
"Nàng bị thương rất nghiêm trọng nhưng trước khi mê man vẫn không quên dặn dò ta trở về đón ngươi, nàng liên tục khẩn khoản nhờ vả, vẻ mặt đó giọng nói đó tuyệt đối không chỉ đơn thuần là vì đền ơn cứu mạng." Đạo nhân trẻ tuổi vừa nói chuyện đồng thời cầm trong tay hai tấm phù chú ném ra, hai đạo phù chú một trái một phải, phân biệt dán lên trán hai con cương thi vừa mới xoá sổ xong đám sơn tặc, đang nhăm nhe vồ tới gã đạo nhân.
"Thì ra nàng có nhờ ngươi trở lại cứu ta, là ngươi không tới nha, " Cơ Cừu thở dài bất lực, "Này, ngươi là đàn ông mà sao máu ghen tuông hơn cả phụ nữ thế, không chỉ có Kỷ Linh Nhi bị thương đâu, ta còn bị thương nặng hơn ấy, ngay cả đi lại còn không nổi nói gì đến chuyện khác?"
"Các ngươi quả thật không có quan hệ xá© ŧᏂịŧ?" Đạo nhân trẻ tuổi xác nhận.
"Thật sự không có, " Cơ Cừu lắc đầu liên tục, lại cởϊ qυầи áo ra, đưa lưng về phía đạo nhân trẻ tuổi, "Ngươi xem ta bị thương thế nào này, ta nào có tâm tư đồϊ ҍạϊ gì chứ."
"Hai ngươi không hề nảy sinh tình cảm nào sao?" Đạo nhân trẻ tuổi truy hỏi.
"Ài, ta chẳng biết ngươi nghĩ thế nào, vừa rồi ngươi cũng đã nói, ta chỉ là một tên tiêu tử dơ bẩn, võ công thấp kém, tu vi gần như không có. Nếu ngươi là phụ nữ liệu ngươi có thích ta không? Theo ta thấy ngươi không nên gϊếŧ ta, gϊếŧ ta thì ngươi sẽ chẳng thể nào ăn nói với nàng được, hai ta thảo luận một chút, ta không cần đền bù gì cả đâu, chỉ cần ngươi thả ta đi thì chuyện này coi như xong, sau này hai ta vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa." Cơ Cừu đề nghị.
"Ngươi sợ chết thế sao?" Đạo nhân trẻ tuổi cười nhạt.
Cơ Cừu lắc đầu đáp, "Ta không sợ chết, nhưng nếu có thể không chết thì ta sẽ cố gắng để không chết, nhất là khi chết thế này quá oan uổng, ta chẳng làm gì hết, đối với nàng cũng chưa từng suy nghĩ nào quá phận."
"Không đúng, không đúng. Nhìn thần thái và giọng điệu của sư muội, e rằng nàng đã thích ngươi rồi, ta cảm giác được điều đó. " Đạo nhân trẻ tuổi lắc đầu nói ra, "Nếu như không phải là cảm mến ngươi thì nàng tuyệt sẽ không bất chấp thương tích chạy đi tìm ngươi, càng sẽ không châm lửa đốt nhà trọ dụ ngươi đến."
Cơ Cừu vốn còn đang nghi hoặc không biết là ai đã đốt nhà trọ, giờ nghe đạo nhân trẻ tuổi nói như vậy hắn mới hiểu được người đốt nhà trọ chính là Kỷ Linh Nhi, mục đích là thu hút sự chú ý của hắn, tuy nhiên mặc dù hắn nhìn thấy ánh lửa nhưng lại không dám vào nhà trọ vì sợ hôi thối.
"Xin lỗi, ta không thể để ngươi sống." Đạo nhân trẻ tuổi thở dài, ngay sau đó gã bất ngờ lao tới xuất thủ, tay phải tung chưởng đánh thẳng chính giữa ngực Cơ Cừu.
Không nói Cơ Cừu đang bị thương trên người, cho dù là lúc bình thường hắn cũng không tránh nổi một chưởng này của đối phương, đạo nhân trẻ tuổi tu vi tinh thâm, một chưởng tung ra, tức thì đánh cho Cơ Cừu thổ huyết bay ngược.
Cơ Cừu bay ngược lại mấy trượng, đâm vào thân cây ngã nhào xuống đất, liên tục ho ra máu.
Thấy Cơ Cừu vẫn chưa mất mạng, đạo nhân trẻ tuổi chậm rãi bước đến gần, "Kiếp sau ngươi nhất định phải nhớ, sống trên đời phải biết thân biết phận, đừng có vọng tưởng trèo cao."
Cơ Cừu ho ra một ngụm máu tươi nữa mới nói chuyện được, “Khoan đã, ngươi chờ một chút."
"Đàn ông dù chết cũng phải có thể diện chút, chớ có cầu xin tha thứ mà mất tôn nghiêm." Đạo nhân trẻ tuổi tiếp tục ép tới gần.
"Ta có lời muốn nói, đợi ta nói xong ngươi hẵng động thủ cũng chưa muộn." Cơ Cừu tự biết mình chắc chắn phải chết, nhưng trước khi chết hắn cũng phải khiến tay đạo nhân kia tức thổ huyết một phen, bèn cố nói thật lớn, "Ngươi đoán đúng rồi đấy, ta với Kỷ Linh Nhi xác thực đã có quan hệ xá© ŧᏂịŧ. Ta chẳng những đã ôm nàng, mà còn hôn nàng nữa, lại chính tay thay quần áo lúc nàng hôn mê. Thân thể nàng trắng trẻo quyến rũ thế nào ta đều nhìn qua, sờ qua hết rồi, ha ha ha, khụ khụ..."
"Đồ khốn kiếp!" Đạo nhân trẻ tuổi tức giận giơ tay lên.
Nhưng đúng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng cô gái vội vàng kêu lên, "Phùng Thiên Luân, dừng tay!"
Cơ Cừu bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng nát bét hết, liên tục ho ra máu cộng thêm cố gắng hét to nữa, lúc này đã là đèn sắp cạn dầu, ngay cả sức lức để ngẩng đầu lên nhìn cũng không có, dẫu vậy hắn vẫn nhận ra thanh âm quen tai đó, không phải ai khác, nhất định là Kỷ Linh Nhi tìm tới.
"Sư muội, muội nghe ta giải thích đã..."
"Cút ra cho ta..."