Chương 9

Ngày hôm sau Lương Nhạc vẫn thức dậy sớm như cũ, gặp phải Chúc Úy Hàng đang ăn sáng, sau khi xác nhận là bà nội không có ở gần đây thì cô mới thấp giọng hỏi anh: “Vết thương sao rồi?”

Chúc Úy Hàng ăn một muống cháo, rũ mắt, nghe thấy cô hỏi thì lông mi dài mảnh khẽ được nâng lên, nhìn cô rồi nhấp môi nói không có việc gì.

Lúc này Lương Nhạc mới ngồi xuống ghế, cúi đầu ăn sáng.

Chúc Úy Hàng hỏi hôm nay cô muốn làm gì.

Lương Nhạc sờ lên thành chén, suy nghĩ một hồi, “Hứa Tiếu Nam bảo muốn đưa mình đi dạo phố chơi.”

Chúc Úy Hàng: “Hứa Tiếu Nam?” Có vẻ như anh không nhớ rõ cô ấy là ai.

Lương Nhạc giải thích: “Là người bạn tốt mình làm quen được vào mấy năm trước.” Cô cười đắc ý, giống như là đang khoe khoang là mình có một người bạn tốt như vậy.

Chúc Úy Hàng ồ một tiếc, ăn sạch chén cháo, sau đó đứng dậy: “Mình đi đây.” Chào bà nội trong bếp xong, nói rồi rời đi.

Lương Nhạc nghe thấy có tiếng động trong sân, xem qua thì mới dát hiện Lưu Hựu đã cưỡi xe motor chờ anh trong sân.

Cô cười cười với Lưu Hựu, coi như là chào hỏi cậu ấy.

Chúc Úy Hàng cầm lấy mũ bảo hiểm Lưu Hựu đưa cho, gài dây rồi ngồi lên ghế sau.

Lưu Hựu quay đầu lại nói với anh cái gì đó, Chúc Úy Hàng giương mắt nhìn qua, Lương Nhạc nheo mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau vài giây rồi Chúc Úy Hàng cúi đầu xuống trước, vỗ vai Lưu Hựu bảo cậu xuất phát.

Lương Nhạc nhìn bóng dáng Chúc Úy Hàng rời đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy cô đơn tịch mịch, giống như là người mẹ đưa con đi học, cô đứng hồi lâu rồi mới vào nhà.

Cặp đôi ở lầu 2 lúc này xuống dưới, Lương Nhạc chào hỏi hai người xong, khi chuẩn bị đi ngang qua, Ngô Thành Hải lại xin lỗi cô: “Xin lỗi em về chuyện sữa tắm nhé.”

Lương Nhạc sửng sốt, cô tự biết việc này chẳng có gì nghiêm trọng nên gấp gáp nói: “Không sao đâu mà ạ, việc nhỏ thôi.”

Lúc này Đường Mai Trân mới kéo Ngô Thành Hải đi ra ngoài.

Bà nội tới hỏi Lương Nhạc có chuyện gì vậy.

Lương Nhạc nhún vai, bất lực: “Chỉ là quên trả sữa tắm cho con thôi mà họ xin lỗi nhiều lần ạ.”

Bà nội không hỏi nhiều nữa, vào bếp chuẩn bị thức ăn cho gà vịt.

*

Côи ŧɧịt̠ chiều Lương Nhạc và Hứa Tiếu Nam đi dạo trong trấn.

Hứa Tiếu Nam có xe điện, hai người ngồi ngay ngắn cùng nhau đến khu buôn bán phồn hoa.

Ở nông thôn thì không thể so với thành phố, cửa hàng ở mặt tiền nhưng rất nhỏ, trang trí cũng không được xa hoa, nhưng nhân viên thì không lạnh lùng như ở thành phố, giá cả có thể “thương lượng”. Ngay từ đầu Lương Nhạc không thuần thục như Hứa Tiếu Nam, nhưng hai tiếng sau thì có thể trả giá từ 30 xuống 15, hai cô gái trẻ mua đồ mà không cần xem xét nhìn giá.

Mặt trời sắp xuống núi.

Trên đường trở về, Hứa Tiếu Nam đột nhiên chỉ vào tòa nhà đối diện đường cái, nói với Lương Nhạc: “Bọn họ làm việc ở đây này.”

Lương Nhạc rướn cổ nhìn bên trong, từ trong ra ngoài có rất ít người, càng nhìn càng không thấy bóng dáng quen thuộc, cô lẩm bẩm: “Cũng không xa nhà lắm.”

“Đi xe điện thì khoảng 10 phút.” Hứa Tiếu Nam hỏi cô: “Vào xem thử không?”

Lương Nhạc nghĩ rồi lắc đầu, “Cũng không kêu cậu ấy ra được, tụi mình đi về đi.”

Hứa Tiếu Nam liếc mắt nhìn cô, cười chế nhạo: “Cậu quan tâm cậu ấy quá ha?”

Biểu cảm Lương Nhạc cứng đờ: “Cậu không biết à? Mình với cậu ấy không còn là trẻ con nữa, không phải lúc nào cũng cãi nhau được.” Cô nói rất nhiều nhưng chưa giải thích được cái gì.

Cô lặp lại: “Cậu không hiểu sao?” Giống như là đang uể oải đau lòng vì câu hỏi của Hứa Tiếu Nam.

Lời nói chân chính như thế đã thành công dời sự chú ý của Hứa Tiếu Nam đi chỗ khác, Hứa Tiếu Nam gật đầu nói, “Mình biết rồi.”. Sau đó cô ấy không hỏi thêm nữa.

Xe máy điện dần dần rời khỏi xưởng nhà máy, dọc theo đường đi, hai người nói chuyện thêm vài đề tài nữa, Lương Nhạc thất thần, bên tai là những câu hỏi khó hiểu của Chúc Úy Hàng tối qua.

Anh hỏi cô có phải cả hai người sẽ phải cãi nhau suốt đời này hay không.

Nói thật, Lương Nhạc cũng không biết, nhưng nếu cô tưởng tượng đến viễn cảnh hai người hòa thuận, thân thiết thì cô sẽ thấy sợ hãi, khó có thể chấp nhận.

Hòa thuận với Chúc Úy Hàng? Điên hay gì, chắc chắn là cô sẽ khó chịu đến chết mất.

Dường như nó đã thành thói quen khi châm chọt nhau bằng những từ ngữ khó nghe, thấy anh là phải ra vẻ hơn cơ cho bằng được, khi tâm trạng bình thường thì cũng kiếm chuyện để được “giao lưu” với anh.

Nói như vậy, Chúc Úy Hàng đối với cô là một loại công cụ, có thể gợi lên tinh thần của cô. Cô không thể làm gì nếu không có anh.

Cô nghĩ, nếu Chúc Úy Hàng không ở trong cuộc sống của cô thì chắc chắn cô cũng sẽ khó chịu đến chết mất.

Ít nhất thì lịch sử chiến tranh của hai người không thể cứ như vậy mà chấm dấu chấm kết thúc được.

*

Lương Nhạc về nhà chưa được bao lâu thì Chúc Úy Hàng cũng trở về.

Hôm nay anh nhớ rất kỹ, mặc áo đen để khỏi phải làm lộ vết dơ, lúc về không khác gì lúc sáng vừa mới đi ra ngoài cả.Chỉ là gương mặt anh có hơi mệt mỏi, càng khó coi hơn con trâu cày ruộng ở ngoài đồng nữa. Dạo gần đây Lương Nhạc có cảm giác là anh đã gầy đi rất nhiều, nhớ ra điều gì đó, cô chạy lên lầu cầm một thanh kẹo xuống để lên bàn.

Là thanh kẹo hôm nay cô mua ở siêu thị, chỉ mua ít vốn để đỡ thèm, nhưng bây giờ lại cho Chúc Úy Hàng đang thở thoi thóp.

Cô cảm giác như mình là một thiên thần tốt bụng đang trao thưởng cho anh.

Chúc Úy Hàng ăn cơm dở thì trên bàn đột nhiên xuất hiện một thanh kẹo matcha màu xanh lá.

Anh quay đầu nhìn Lương Nhạc, gương mặt sáng lên.

Trái tim anh nhảy dựng, hỏi: “Sao thế?”

Lương Nhạc nói: “Thấy cậu yếu đuối như thế thì mình sợ cậu sẽ bị ngất xỉu vì hạ đường huyết trong lúc làm việc mất… Chỉ có một cái thôi nên cậu để dành ăn đi.”

Chúc Úy Hàng nhìn chằm chằm thanh kẹo matcha, không biết là đang nghĩ gì.

Lương Nhạc tiếp tục nói: “Là kẹo mà cậu hay mang theo đấy.”

Làm đối thủ mười mấy năm của Chúc Úy Hàng, cô biết nguyên tắc “Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, rất hiểu rõ về anh.

Lúc cấp 3, trong cặp sách anh luôn có kẹo này. Không biết là trùng hợp hay sao nhưng Lương Nhạc cũng thích kẹo này. Lúc nào cô cũng thèm mà xin xỏ anh, anh luôn mắng cô nhưng bị cô mè nheo quá thì mới miễn cưỡng lấy ra cho cô.

Thời thế bây giờ đảo lộn rồi…

Lương Nhạc không phải là người vong ơn bội nghĩa, quyết định trả lại số kẹo đó cho anh.

Cô thấy anh bỏ kẹo vào trong túi, tiện đà đối diện với tầm mắt của anh —

Ánh mắt anh có hơi kì lạ, như là cảm động, nhưng không chỉ đơn giản như vậy, con ngươi vốn ủ rũ mất tinh thần, giờ phút này lại lóe sáng.

Lương Nhạc bỗng cảm thấy hoảng hốt, nói “Không cần cảm ơn” xong bỏ chạy vào phòng bếp.