Chương 22

Chúc Úy Hàng nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu tâm thư của cô qua gương mặt, nhưng cũng chỉ phí công —

Cô không để lộ ra bất cứ dấu vết nào, hình như là không để ý điều này lắm.

Nhưng trong sự hiểu biết của Chúc Úy Hàng thì không có khả năng, cô không thể thờ ơ lạnh nhạt với chuyện này. Cô nên nổi giận đùng đùng, nên hung hăng mắng anh ghê tởm, sau đó chiến tranh lạnh với anh vài ngày, nói không chừng cho đến cuối cùng hai người sẽ không làm hòa.

Anh hiểu cô, Lương Nhạc luôn cảm thấy anh và cô không khác gì nhau, cho dù là tư tưởng hay những chuyện khác, cũng bởi vì thế mà anh mới có thể kết nối với cô. Trước mặt cô, anh luôn trẻ con và ngây thơ, nhưng sau lưng cô, anh đã đi trước mấy bước. Anh không muốn cô cảm thấy hai người khác biệt nên anh luôn điều chỉnh, ở trước mặt cô thì là một chàng trai học cấp 3, còn ở trước mặt người khác thì là người trưởng thành.

Cô thích đấu võ mồm, thì anh cãi nhau với cô.

Cho nên anh không biết bây giờ Lương Nhạc làm sao thế này, bỗng cảm thấy hoảng loạn. Thậm chí anh còn nghĩ, Lương Nhạc và anh lúc trước hay cãi nhau còn tốt hơn bây giờ.

Lương Nhạc hỏi anh: “Cậu có bạn gái ở nhà máy à?” Cuộc sống của anh bây giờ chỉ có hai chỗ, một là nhà, hai là nhà máy. Trong nhà chắc chắn không có người dùng cái này với anh, thế thì chắc chắn ở nhà máy. Không ngờ Chúc Úy Hàng thế mà phủ nhận: “Không có.”

Không có bạn gái? Vậy là bạn tình à?

Lương Nhạc cố gắng khống chế để mình không lộ ra biểu cảm chán ghét, suy đoán rằng anh đang nói dối, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu anh lừa cô. Cô không tức giận như lần đầu bị anh lừa, trái lại càng lạnh lùng hơn, méo miệng không nói gì.

Chúc Úy Hàng thấy cô không hỏi nữa thì suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, anh không hề biết phải giải thích như thế nào.

Lương Nhạc bò thẳng lên giường, ra vẻ chuẩn bị ngủ.

Chúc Úy Hàng khẽ thở dài một hơi, cuối cùng anh không nói gì, nằm lên “giường đệm” mà cô đã sắp xếp cho anh.

Hai người không nói gì, thời gian trôi đi từng chút một trong ánh sáng mờ ảo.

Trong bóng tối, đột nhiên Lương Nhạc lại mở miệng: “Có phải cậu đang yêu đương không?” Thế nào cũng không khỏi tò mò, biết rõ Chúc Úy Hàng sẽ không nói thật nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Quả nhiên, Chúc Úy Hàng chối ngay: “Không có.”

Cuối cùng Lương Nhạc không chịu được nữa, đứng dậy nhìn anh chằm chằm, hỏi sắc bén: “Không có bạn gái thì cậu mua bαo ©αo sυ làm gì, tự sướиɠ bằng bαo ©αo sυ sao?” Nói thẳng ra không hề che giấu gì, những lời này dường như tự bật ra, cô không khống chế được.

Chúc Úy Hàng nhận thấy cô tức giận rồi, bị cô ép hỏi thì trái lại anh thấy dễ chịu hơn nhiều, giọng điệu cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn: “Dù sao thì mình không có bạn gái.”

Lương Nhạc: “Mẹ nó, vậy cậu có bạn giường sao?”

Chúc Úy Hàng gõ gõ thành giường, ý bảo cô cẩn thận lời nói: “Cậu cảm thấy nói chuyện này với mình là thích hợp à?”

Lương Nhạc: “Sao không thích hợp? Cậu giấu bαo ©αo sυ, mình hỏi chút thì làm sao?”

Chúc Úy Hàng bất lực: “Không phải của mình.”

Lương Nhạc chửi nhỏ: “Đồ nói dối…” Lúc trước cô cũng nghĩ Đường Mai Trân để, nhưng hôm nay lại thấy nó ở trong ngăn kéo của anh, kết hợp với biểu cảm hoảng loạn của anh thì chắc chắn là của Chúc Úy Hàng không phải bàn.

Chúc Úy Hàng nói: “Không phải của mình thật, là của Lưu Hựu.”

Lương Nhạc thấy anh đã lấy Lưu Hựu ra luôn rồi, nên càng thêm tức giận, hỏi lại: “Không phải của cậu thì cậu giấu làm gì?”

Chúc Úy Hàng bị hỏi thế thì không giải thích nổi, anh cũng không rõ lúc đó anh nghĩ gì, thế mà giấu nó trong ngăn kéo.

Lương Nhạc thấy anh không trả lời, giận dỗi đá chăn: “Đúng là của cậu rồi, không biện hộ nổi nữa đúng không?”

Chúc Úy Hàng chỉ lặp lại: “Mình không có bạn giường, cái bαo ©αo sυ đó cũng không phải của mình.”

Lương Nhạc thấy anh không có lí do chính đáng thì tức đến mức máu dồn lên não, nhưng cô không thể làm gì anh, chỉ có thể bực tức nằm trên giường. Đột nhiên nhớ đến bác sĩ tuyến vυ" đã dặn dò, sợ mình tái bệnh chứ không thì cô đã nhào khỏi giường băm người anh ra từng mảnh nhỏ.

Cô phát hiện ta giữa hai người đã có thay đổi rồi. Cô rõ ràng nhận ra được Chúc Úy Hàng đã không còn là Chúc Úy Hàng trong trí nhớ của cô nữa, không còn là người thích vận động, mê game, thích đấu võ mồm với cô. Ngoại trừ việc vẫn còn cãi nhau với cô thì anh đã lột xác thành một người lớn nhỏ biết trưởng thành —

Anh bắt đầu đi làm, một mình đảm đương giải quyết cặp đôi kia, thậm chí cũng có tiến triển ở phương diện nam nữ…

Ngoài việc trong lòng thì vui cho anh, nhưng cô không thể chống chọi lại được nỗi buồn ập đến xối xả.

Cô lo rằng mình vẫn đứng im tại chỗ, còn anh thì càng ngày càng xa cô.

Nhưng còn may là Chúc Úy Hàng còn cãi nhau với cô, nếu không thì cô chán chết mất.



Heo Úy Hàng: Không giải thích được, giải thích như thế nào? Chính mình cũng không biết tại sao mình lại giấu nó.

Lương Nhạc: Cậu không biết à?

Để tránh hiểu lầm nên giải thích một chút:

Lương Nhạc vẫn luôn hỏi anh tại sao có bαo ©αo sυ, Chúc Úy Hàng nói là của Lưu Hựu, nhưng Lương Nhạc lại hỏi nếu là của Lưu Hựu thì sao anh lại giấu. Chúc Úy Hàng nói không nên lời nên mới có hiểu nhầm.

Nói tóm lại, Chúc Úy Hàng không thể nói rằng mình giấu thứ này vì Lương Nhạc, nên có hiểu nhầm.