Cô lấy đồ vật đó ra khỏi ngăn kéo, xác định đúng là “người bạn” cũ cô thấy hôm qua xong, cô bỏ nó lại chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại.
Lúc xuống lầu ăn cơm, đúng lúc bà nội định ra ngoài làm việc, thấy Lương Nhạc xuống lầu, bà dặn dò cô đi ăn cơm: “Đã mấy giờ rồi chứ, con mau ăn đi.”
Lương Nhạc ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng giải quyết cơm sáng xong rồi cô đi tìm Hứa Tiếu Nam.
Hứa Tiếu Nam cảm thấy hôm nay Lương Nhạc có chút khác lạ. Tuy cô vẫn rộng rãi phóng khoáng như ngày thường nhưng Hứa Tiếu Nam cảm thấy cô có tâm sự —
Dạo gần đây Lương Nhạc có đề nghị với cô: “Tụi mình đi biển chơi đi.”
Hứa Tiếu Nam nhớ lúc trước Lương Nhạc từ chối không chịu đi, không biết hôm nay tại sao lại muốn đi biển chơi, nhưng cô ấy đồng ý làm người lái xe, chở Lương Nhạc chậm rãi xuất phát đi đến biển.
Lúc tới biển thì cũng đã là buổi chiều rồi, trời nắng gắt, ở biển cũng không có ai cả.
Lương Nhạc tháo mũ bảo hiểm ra, cởi giày của mình, đi chân trần trên bờ cát. Cũng không có cái gọi là gió biển mát mẻ, mặt trời nóng hổi ở ngay trên đầu, cô nheo mắt lại, dường như cô có thể thấy hơi nước chậm rãi bốc hơi lên, không khí trở nên ẩm ướt.
Hứa Tiếu Nam che mũ lại, đi đến, nhíu mày: “Tới không đúng lúc gì cả.”
Lương Nhạc nhìn mặt biển lấp lánh cách đó không xa, chậm rãi gật đầu: “Hình như thế.” Tâm tình buồn bực vẫn chưa được biển rộng chữa khỏi như cô nghĩ.
Chắc là do đến không đúng lúc, cô tự nói với bản thân như vậy.
Hứa Tiếu Nam bị giăng nắng chịu không nổi, kéo cánh tay của cô, chỉ vào căn nhà nhà bên bờ cát: “Chắc chỗ đó có bán nước uống. Tụi mình vào uống nước đi nhé?”
Lương Nhạc vui vẻ đồng ý.
Quán nước không lớn, trang trí cũng sơ sài, đồ uống càng đơn giản.
Lương Nhạc kêu một li coca chanh, ngồi trên ghế phát ra tiếng vang, xuất thần nhìn về phía biển rộng xa xa. Hứa Tiếu Nam nhích ghế lại gần, cũng không nói lời nào, chỉ uống nước có ga.
Lương Nhạc nhìn một cặp đôi đang rúc vào nhau cách đó không xa, quay đầu hỏi Hứa Tiếu Nam: “Cậu đã từng yêu ai chưa?”
Hứa Tiếu Nam sửng sốt, xém chút nữa là phun nước ra, cô ấy ho khụ khụ rồi mới hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?”
Lương Nhạc cúi đầu nhìn miếng chanh đang nổi trên ly nước, rầu rĩ nói: “Mình hỏi thế thôi.”
Hứa Tiếu Nam thấp họng nói: “Yêu rồi.”
Lương Nhạc nghe thế thì nhanh chóng quay đầu lại, nhìn cô ấy chằm chằm, hỏi: “Thật á?” Dường như là không tin.
Hai má Hứa Tiếu Nam đỏ ửng, thẹn thùng nói nhỏ: “Lừa cậu làm gì?”
Lương Nhạc mở to hai mắt: “Bây giờ còn yêu không?”
Hứa Tiếu Nam xua tay: “Chia tay hồi năm trước rồi, lo lắng ảnh hưởng thi đại học.”
Lương Nhạc sợ câu hỏi đường đột của mình sẽ chạm vào vết thương của cô ấy, nhìn vẻ mặt của Hứa Tiếu Nam, cô hỏi: “Bây giờ thì sao? Hết thi đại học rồi nè.”
Hứa Tiếu Nam: “Không có ý quay lại, một mình vẫn ổn, với lại… Sau khi chia tay, mình phát hiện ra hình như mình cũng không thích cậu ấy lắm.”
Lương Nhạc gật đầu nhưng cái hiểu cái không.
Hai người bỗng im lặng trong chốc lát.
Hứa Tiếu Nam nhớ lại ngày xưa, còn Lương Nhạc nghĩ gì đó sâu xa hơn.
Hứa Tiếu Nam nghe thấy Lương Nhạc hỏi mình: “Nếu… Trong phòng của một đứa con trai có bαo ©αo sυ thì có nghĩa là gì?”
Hứa Tiếu Nam ngây ra một lát, vội lắc đầu: “Lúc mình yêu đương cũng chỉ nắm tay thôi…”
Lương Nhạc cười vì dáng vẻ hoảng loạn của cô ấy, “Mình biết mà! Mình chỉ hỏi cậu thử thôi, cậu nói xem thế nghĩa là gì?”
Bây giờ Hứa Tiếu Nam mới bình tĩnh lại, suy nghĩ trong chốc lát: “Chắc là… Cậu ấy cần dùng.”
Đột nhiên Lương Nhạc đập bàn: “Mình cũng nghĩ như thế đấy!” Nhưng giây tiếp theo, dáng vẻ hùng hổ của cô trở nên yếu xìu, cô vô thức khom lưng, thấp giọng lẩm bẩm: “Mình biết ngay… Đàn ông con trai đều như thế.”
“Sao thế?” Hứa Tiếu Nam hỏi.
Lương Nhạc ngẩng đầu, hút cạn nước, đến khi ống hút phát ra tiếng “rột rột” cô mới lắc đầu: “Không có gì, chỉ là mình hỏi thử thôi.”
Hứa Tiếu Nam thấy cô không định nói thêm thì cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc về thì mặt trời đã xuống núi.
Lương Nhạc ngồi ghế sau Hứa Tiếu Nam, vẫn còn đang tự hỏi làm thế nào để xử lý chuyện giày. Cô nhớ hôm qua cô hỏi Chúc Úy Hàng chuyện bαo ©αo sυ, hình như anh không có ý định trả lời cô ngay thẳng, thì ra là bị cô phát hiện.
Chuyện Chúc Úy Hàng có áo mưa là chuyện ngoài dự kiến của cô. Làm đối thủ của anh suốt mười mấy năm nay, ấn tượng trong lòng cô, Chúc Úy Hàng đều ở cùng cấp độ cô bất cứ phương diện nào. Mà cô cũng không tham gia sâu vào phương diện này, cô chỉ thỉnh thoảng xem phim cấp ba, thế mà anh đã phát triển bay vọt, đột nhiên cô có cảm giác bị tụt lại.
Dường như cô bị Chúc Úy Hàng phản bội —
Hôm qua còn nói rằng không yêu đương, hôm nay thì bị cô phát hiện chứng cứ.
Từng đợt gió thổi qua gương mặt cô, cô bình tĩnh lại một chút, lại suy nghĩ thêm một hồi, nhận ra mình không thể bắt Chúc Úy Hàng ở cùng trình độ mình mãi được, mọi người đã thành niên, thậm chí anh còn đã có việc làm, còn cô thì giậm chân tại chỗ.
Tự an ủi mình như thế, tuy rằng đã thấy dễ chịu chút nhưng trong lòng vẫn oán trách anh vì lừa dối cô. Nhưng nghĩ lại thì nếu là chính mình thì chắc cô cũng sẽ không nói cho đối phương biết chuyện này, dù sao bọn họ cũng không phải là bạn bè thân thiết hay tâm sự, mà là đối thủ khắc khẩu nhau mười mấy năm trời.
*
Lúc Chúc Úy Hàng về đến nhà thì anh không thấy bóng dáng Lương Nhạc đâu, hỏi bà nội mới biết thì ra cô đi tìm Hứa Tiếu Nam rồi.
Anh vừa định ngồi xuống thì Lương Nhạc đi vào nhà, dáng vẻ mệt mỏi, lại giả vờ không nhìn thấy anh. Chúc Úy Hàng chỉ nghĩ cô đang giận dỗi vu vơ, anh lấy vitamin ở trong túi mới mua hôm nay ra, để trước mặt cô.
Lương Nhạc liếc mắt nhìn anh, cuối cùng cũng giương mắt nhìn thẳng, nhìn anh trong chốc lát, dường như đang châm chước gì đó.
Chúc Úy Hàng không biết cô đang nghĩ gì, chỉ biết cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định —
Cô nhận lấy vitamin trong tay anh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn nhé.”
Chúc Úy Hàng sửng sốt, không ngờ cô sẽ “ngoan ngoãn” nói cảm ơn. Anh cứ nghĩ cô sẽ “ác ý” đánh giá lòng tốt của anh, thế nhưng không. Cái phản ứng này của cô anh cầu mà không được, thế nên không nhiều lời, dặn dò một câu “Nhớ uống” rồi thì ngồi trên bàn cúi đầu ăn cơm.
Lương Nhạc kéo ghế dựa bên cạnh anh ra, cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Đang ăn dở thì ngoài sân có tiếng động, chắc là cặp đôi kia đã về.
Lương Nhạc cứng người theo bản năng, động tác ăn cơm dừng lại, nhìn thẳng về phía cửa, chưa được mấy giây thì cuống quít rời mắt đi, cúi đầu tránh né.
Chúc Úy Hàng thì không trốn, thậm chí lúc bọn họ vào anh còn nhìn họ mấy giây.
Hôm nay họ không chào hai người.
Nghe thấy tiếng cặp đôi đó đi lên lầu, cảm xúc căng thẳng của Lương Nhạc mới buông lỏng ra, bên tai có tiếng ghế dựa, cô ngẩng đầu thì thấy —
Chúc Úy Hàng đứng dậy.
Còn chưa kịp hỏi anh đi đâu thì anh đã nhấc chân đi lên lầu.
Qua hơn mười phút sau anh mới xuống lầu, Lương Nhạc dùng ánh mắt băn khoăn nhìn cả người anh, xác định anh không bị thương thì mới sốt ruột hỏi anh: “Cậu đi đâu thế? Tìm bọn họ hả?”
Chúc Úy Hàng: “Giải quyết rồi, ngày mai họ sẽ rời đi.”
Lương Nhạc: “Giải quyết rồi sao? Chú Chúc ra tay à?”
Chúc Úy Hàng gật đầu, gõ vào chén cô: “Ăn nhanh lên.”
Họa lớn trong lòng Lương Nhạc cuối cùng cũng biến mất, cảm thấy bữa cơm ngon hơn, lúc vùi đầu ăn cơm thì cô nghe thấy Chúc Úy Hàng nói: “Ngày mai mình xin nghỉ, có muốn đi biển chơi không?”
Thật ra Chúc Úy Hàng vẫn luôn nhớ ước nguyện ban đầu của Lương Nhạc khi đến đây, anh rất muốn đi ngắm biển với cô. Nhưng khi anh về nhà thì vô cùng mỏi mệt, không còn chút sức lực chơi với cô. Đã nhiều ngày bị cặp đôi kia làm cho sợ hãi, vất vả lắm anh mới được xin nghỉ nên chuẩn bị đi biển giải sầu với Lương Nhạc.
Động tác Lương Nhạc dừng lại, nâng mắt lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chăm chú: “Không đi.”
Chúc Úy Hàng nhíu mày.
Lương Nhạc ngẩng đầu, gõ đũa bên chén: “Hôm nay mình đi rồi, không có gì vui hết nên không muốn đi lại nữa.”
Chúc Úy Hàng hỏi: “Đi rồi à? Sao không đợi mình đi cùng với.”
Lương Nhạc nghe thế thì như bị châm lửa, cách nói của cô sắc bén: “Ngày nào cậu cũng phải đi làm thì mình chờ sao được? Lúc trước đợi cậu lâu đến mấy cũng không được.”
Đến đây cô mới thừa nhận, trong lòng cô Chúc Úy Hàng cũng khá quan trọng —
Lúc trước Hứa Tiếu Nam rủ cô đi thì cô đều nghĩ phải đợi Chúc Úy Hàng, cho nên lần nào cũng từ chối.
Thật sự là cô đợi anh rất lâu, đợi anh cùng cô đến nơi mà cô thích nhất, giống như là phải đợi để mở quà cùng với một người bạn thân nhất. Nhưng cô đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng không đợi được nữa, muốn mượn biển rộng để chữa khỏi cảm xúc, nhưng không được gì.
Món quà mà cô mong chờ nhất cũng chỉ như thế.
Bây giờ cô có cảm giác như vậy.