Lúc này cũng đã muộn, hai người rón ra rón rén lên lầu.
Đến lầu ba, cửa phòng của hai người đều đóng kín. Lương Nhạc lại có cảm giác như đang đóng phim kinh dị, cô hạ giọng: “Liệu chị ta có đang ở trong phòng cậu không nhỉ?”
Chúc Úy Hàng trầm mặc hồi lâu, buồn bã nói: “Có khả năng.”
Lông tơ Lương Nhạc dựng đứng, cô đứng im tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát mới nhích người qua anh, đề nghị một cách từ bi: “Hay là tối nay cậu ở phòng mình tạm một đêm đi?”
Chúc Úy Hàng nghe vậy thì sửng sốt, biểu cảm cứng đờ, nhìn cô chăm chú vài giây: “Thật không?” Anh không ngờ Lương Nhạc sẽ “chăm sóc” anh như vậy, lúc sau bên tai khẽ ửng hồng trong màn đêm.
Lương Nhạc nhanh chóng xoay chốt cửa, để lại một câu: “Không muốn thì thôi.” Nói xong liền vào phòng, Chúc Úy Hàng không nghĩ nhiều, cũng đi theo vào.
Giây tiếp theo, Lương Nhạc đứng trong phòng hét lên một tiếng, rất ngắn nhưng dồn dập —
Chúc Úy Hàng nhìn xuyên qua bóng dáng của cô, thấy Ngô Thành Hải đang đứng trong phòng cô.
Ngô Thành Hải thấy hai người thì rất kinh ngạc, thoáng nhìn Lương Nhạc đứng phía trước rồi lại nhìn Chúc Úy Hàng ở phía sau.
Ánh mắt Chúc Úy Hàng dần thâm trầm và sâu lắng, anh đi lên phía trước, kéo Lương Nhạc đang sợ đến mức thất thần về sau. Nắm lấy cổ tay của cô, nắm chặt, cả người anh che chắn ở phía trước cô.
Lúc này Lương Nhạc mới chậm rãi bình tĩnh, dựa vào người anh theo bản năng. Nhận thấy Chúc Úy Hàng đang vuốt ve, an ủi trên cổ tay mình thì cô mới thở nặng nề, để tim mình đập chậm lại.
Ngô Thành Hải hơi cong lưng, tránh né ánh mắt của hai người, cười nói: “Hai đứa đi đâu mà không có ở phòng, anh muốn mượn đồ nên vào lấy luôn.”
Đáp lại anh ta là sự trầm mặc của hai người.
Đột nhiên Chúc Úy Hàng nhận ra mình đã xem nhẹ cặp đôi này rồi, dường như bọn họ không chỉ muốn kéo anh vào mà còn chú ý đến Lương Nhạc nữa. Nhưng chuyện này với anh mà nói thì tuyệt đối không thể chịu đựng —
Anh hỏi: “Mượn cái gì?”
Ngô Thành Hải gãi gãi đầu: “Bạn gái anh… nói là muốn mượn băng vệ sinh.”
Lương Nhạc ở phía sau Chúc Úy Hàng đổ mồ hôi lạnh, còn băng vệ sinh à? Lần trước Đường Mai Trân đến mượn băng vệ sinh của cô đã là mấy ngày trước rồi, chỉ là anh ta đang thuận miệng lấy cớ mà thôi.
Chúc Úy Hàng quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu có không?”
Lương Nhạc lí nhí: “Không có.” Run rẩy nói ra.
Chúc Úy Hàng ngẩng đầu nhìn Ngô Thành Hải: “Cậu ấy nói không có.”
Ngô Thành Hải cười một tiếng, nói: “Vậy anh đi trước.”
Lúc đi qua hai người, Ngô Thành Hải đột nhiên dừng lại, hai người cứng đờ, con ngươi Lương Nhạc dâng lên sợ hãi, sợ Ngô Thành Hải sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
Nhưng Ngô Thành Hải chỉ nhìn bàn tay của Chúc Úy Hàng đang nắm chặt cổ tay Lương Nhạc, hỏi: “Hai đứa là?”
Chúc Úy Hàng phản ứng nhanh nhẹn, anh luồng tay xuống theo cổ tay của Lương Nhạc, nắm lấy tay cô.
Lương Nhạc sửng sốt, cũng nắm lấy tay anh theo bản năng, sau khi nắm chặt, cô nghe thấy Chúc Úy Hàng nói —
Anh nói: “Là người yêu.”
Một giây trước Lương Nhạc có cảm giác anh sẽ nói ra như vậy, nhưng khi anh thật sự nói ra thì trái tim cô vẫn run lên. Chưa bao giờ có cảm giác như thế, là kiểu run rẩy thế nhưng tận sâu trong đáy lòng cô thì nó biến thành một cảm giác an toàn lâu dài.
Về sau cô nhớ lại cảm xúc này, dường như không cảm thấy giận dỗi, cũng không có cảm giác là Chúc Úy Hàng đang làm xằng bậy, thậm chí đối với anh, cô còn có một cảm giác chưa từng có trước đây —
Một giây đó, đột nhiên cô cảm thấy Chúc Úy Hàng đã trưởng thành rồi.
Tuy rằng mọi người thường nói anh có vẻ người lớn hơn những bạn cùng tuổi, nhưng cô vẫn cảm thấy Chúc Úy Hàng trẻ con mỗi khi anh đấu võ mồm, đùa giỡn với cô, không lớn hơn cô là bao. Nhưng khi đó, trong lòng cô thừa nhận rằng sự thật là anh chín chắn hơn cô rất nhiều.
Ngô Thành Hải nghe thế thì biểu cảm cứng đờ, nhưng vẫn khôi phục lại bình thường trong thời gian ngắn, “Vậy hả? Sao lúc trước hỏi… hai đứa bảo không?”
Chúc Úy Hàng thờ ơ đáp: “Không muốn để bà nội biết.”
Ngô Thành Hải như suy tư gì đó mà gật đầu, không nói gì nữa mà đi ra cửa ngay.
Khi Ngô Thành Hải biến mất khỏi trước mặt hai người, cả hai mới nhẹ nhàng thở ra.
Chúc Úy Hàng buông tay Lương Nhạc ra ngay.
Lương Nhạc ngượng ngùng rút tay về, ngượng nghịu xoa mồ hôi trên tay.
Hai người im lặng trong chốc lát, tự hiểu trong lòng, không nhắc lại chuyện Chúc Úy Hàng nói dối với Ngô Thành Hải.
Đều là giả, nhưng nếu là ngày thường thì hẳn lúc này Lương Nhạc chắc chắn sẽ quở trách anh, mắng anh cóc ghẻ mà đòi thịt thiên nga. Nhưng giờ này suy nghĩ của cô vẫn còn đang rối bời, không có tâm tư soi xét lời nói dối của anh.
Lương Nhạc kinh ngạc hỏi: “Anh ta là biếи ŧɦái sao.”
Chúc Úy Hàng gật đầu, ách giọng nói: “Chắc là cũng muốn rủ cậu tham gia.”
Lương Nhạc nghe vậy thì thấy cực kì ghê tởm, đáp: “Vậy làm sao bây giờ?” Hoảng loạn như con ruồi mất đầu.
Chúc Úy Hàng ấn vai cô xuống, để cô bình tĩnh lại.
Lương Nhạc nhìn về phía anh, cái cảm giác yên tâm kì lạ này lại xuất hiện.
Cô thấy rõ trong mắt anh là dáng vẻ hoảng loạn của chính mình, xấu hổ đến đỏ mặt, sau khi ổn định lại cô mới duỗi tay ấn lại vai của Chúc Úy Hàng, động tác rối rắm khó xử, nhưng biểu cảm cô vô cùng nghiêm túc: “Đêm nay cậu không được đi.”
Chúc Úy Hàng sửng sốt, nhưng tình huống bây giờ không cho phép anh có bất cứ suy nghĩ viễn vông nào —
Lương Nhạc nơm nớp lo sợ như lâm vào đại địch.
Anh chỉ có thể gật đầu dưới cái nhìn chằm chặp của cô: “Được rồi, tối nay mình ngủ dưới đất.”
*
Chúc Úy Hàng ngủ dưới đất cạnh mép giường cô. Trong lúc anh về phòng lấy chăn, nệm, gối gì đó thì Lương Nhạc cũng không chịu xa anh một bước, nhất định phải nhìn thấy anh mới yên tâm.
Khi hai người nằm xuống, những sầu lo phù phiếm trong lòng Lương Nhạc dần biến mất, lúc này mới có cảm giác yên tâm.
Chúc Úy Hàng nằm xuống xong không nói gì, Lương Nhạc thì trợn tròn mắt không ngủ được. Trong đầu đều là chuyện xảy ra hôm nay, ngẫm lại vẫn thấy kì diệu mà quỷ dị, như là tình tiết bắt trộm trong phim.
Ánh trăng dần xa.
Cô thử dò hỏi: “Cậu ngủ chưa?”
Qua một hồi, Chúc Úy Hàng mới cục cựa, ách giọng trả lời: “Ngày mai mình còn phải đi làm.” Tiếng nói vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Lương Nhạc cười lạnh một tiếng, “Bây giờ mà còn muốn đi làm, cậu cứ mặc kệ mình với bà nội như vậy hả?” Càng nói càng hận, cô trở mình ghé lại giường lườm anh. Nhưng thị lực của cô không tốt lắm vào ban đêm, chỉ có thể miễn cưỡng tìm được hướng thân mình anh, nhưng không nhìn thấy vị trí cụ thể.
Chúc Úy Hàng mở to mắt, thấy cô đang chằm chằm vào hư không, anh khẽ cười, đưa tay đẩy đầu cô về: “Dạo này không uống vitamin à?”
Lương Nhạc nghe động tĩnh của anh, còn chưa phản ứng lại thì đầu cô bị đẩy về sau, cũng vì thế mà cô tìn được vị trí cụ thể của anh, nắm lấy tay anh, nhép mạnh rồi từ từ trở mình lại: “Không mang theo.”
Chúc Úy Hàng không nói nữa.
Lương Nhạc trằn trọc với anh càng không ngủ được, nằm ngây người ra một lúc, vẫn lẩm bẩm: “Mình không hiểu.”
Chúc Úy Hàng rầu rĩ trả lời: “Sao?”
Thật ra Lương Nhạc cũng không muốn nói chuyện này với anh lắm, nhưng xung quanh không có ai, cô suy tư trong chốc lát rồi vẫn hỏi: “Họ có phải là người yêu của nhau không? Sao lại có thể chia sẻ bạnn gái…” Thật ra cô không nghĩ ra đáp án nghiêm túc nhưng bất ngờ là Chúc Uý Hàng trả lời đàng hoàng —
Anh trở mình, tiếng quần áo sột soạt vào chăn đệm, Lương Nhạc nghe thấy anh nói.
Anh nói: “Theo mình thấy, tuy mình không hiểu lắm nhưng đây là một kiểu sở thích của họ, mình không bận tâm, nhưng nếu có ý đồ với mình thì mình không chịu nổi.”
Lương Nhạc im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Cậu đã từng yêu đương chưa?” Không phải cô biết mà cố hỏi, mà là thật sự tò mò.
Tuy hai người ở bên nhau từ nhỏ đến giờ nhưng gặp nhau thì ghét như chó với mèo, cãi lộn hai câu xong thì đường ai nấy đi, cũng không rõ là Chúc Úy Hàng có lén cô yêu đương với ai không.
Lương Nhạc nghe thấy động tĩnh của Chúc Uý Hàng, đợi trong chốc lát mà anh không trả lời, cho rằng anh có mà không dám nói thế là cô hứng thú, dịch lại mép giường tra hỏi anh: “Không phải là cậu yêu đương rồi chứ? Khi nào thế?” Trước mắt vẫn đen như mực, cô bỗng thấy bực bội, chìa tay bật đèn, nhưng lại bị anh nắm lấy.
Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày bị anh nắm tay, nhưng bây giờ Lương Nhạc mới thấy thoải mái để nghiêm túc cảm nhận, bàn tay anh ấm áp, dường như bao phủ hết cổ tay cô. Hoàn hồn lại, cô hất tay anh ra, hỏi: “Chột dạ nên không nói được chứ gì?”
Chúc Úy Hàng ra vẻ bất lực, thở dài: “… Không có, không có sức.” Dừng lại một chút, anh hỏi lại: “Cãi nhau với cậu tốn nhiều sức lực lắm cậu biết không?”
Lương Nhạc không biết vì sao cô lại thấy nhẹ nhõm, có thể là vì cô luôn âm thầm ganh đua với Chúc Úy Hàng từ thời mới sinh ra rồi, nếu anh hẹn hò yêu đương rồi thì cô đã thua.
Cứ mỗi lần chiến với anh là cô không muốn bị thua.
Lương Nhạc nằm trở về: “Ai biết được… Thấy ngày thường cậu học hành dễ dàng quá, ai mà biết là có từng hẹn hò không.” Nhớ ra gì đó, cô cao giọng: “Dạo gần đây Cố Nhu Du thế nào? Có liên lạc với cậu không?”
Chúc Úy Hàng cảm thấy không kiên nhẫn, không muốn nói chuyện này nữa, nên thấp giọng nói: “Ngủ được chưa, chị Nhạc.”
Lương Nhạc biết ngày mai anh phải đi làm cu li cả ngày nên châm chước, tốt bụng nói: “Được rồi, ngủ đi. Ngày mai cũng phải cố gắng làm việc đấy, nhóc Hàng.”
Chúc Úy Hàng cười một tiếng, lúc sau không có bất kì âm thanh nào.
Một mình Lương Nhạc suy tư trong chốc lát mới từ từ đi vào giấc ngủ.
*
Sáng hôm sau, khi mơ màng dậy khỏi giường, cô nhìn về phía mép giường —
Chăn gối trên mặt đất đã được Chúc Úy Hàng dọn sạch.
Cô đi đến phòng Chúc Úy Hàng, nhìn quanh một vòng thì không thấy cái áσ ɭóŧ kia đâu, không biết là Đường Mai Trân đã lấy lại hay bị Chúc Úy Hàng ném đi rồi.
Cô chán nản đi vòng vòng trong phòng anh, đi đến cạnh bàn, đội mũ của anh lên đầu mình. Đột nhiên thấy buồn miệng nên muốn lấy viên kẹo, không biết là anh đã ăn hết chưa, thế nên cô tùy tay kéo ngăn kéo của anh ra.
Thấy người bạn quen thuộc, cô lại tuông ra lời thô tục thân quen.