Chúc Úy Hàng tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện cửa phòng của Lương Nhạc đang được mở, đi vào xem thử thì không thấy cô đâu. Anh buồn bực về phòng mình, mở cửa ra thì bị hoảng sợ —
Lương Nhạc ngồi ở đuôi giường anh như Phật Tổ, mặt vô cảm, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.
Chúc Úy Hàng sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại thì anh đi vào trong: “Làm gì thế? Sao cậu cứ lén vào phòng người khác vậy?” Nói thế nhưng anh lại đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ có hai người.
Lương Nhạc không đấu khẩu với anh ngay lập tức như lúc trước, mà chỉ lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt lạnh băng và cứng rắn.
Lương Nhạc rất ít khi nhìn ánh mắt này nhìn anh, Chúc Úy Hàng có cảm giác sắp có chuyện tai vạ xảy ra, cảm xúc của anh từ từ trở nên nghiêm trọng hơn dưới cái nhìn của cô.
Anh hỏi: “Sao thế?”
Thấy anh ra vẻ không biết gì, cô chỉ nghĩ là anh giả ngu, đầu óc thông minh mà lại dùng trong việc này, cô vừa giận vừa tiếc. Thế nên cô lôi áσ ɭóŧ màu da từ trong chăn ra, đặt ở trước mặt anh. Vốn tưởng Chúc Úy Hàng sẽ hoảng hốt, không ngờ rằng anh sửng sốt một lát rồi đỏ mặt, thậm chí ánh mắt nhìn cô cũng ướŧ áŧ và nóng bỏng.
Lương Nhạc hừ một tiếng từ chóp mũi.
Chúc Úy Hàng nhìn chằm chằm cô không hiểu trong chốc lát, chậm rãi hỏi: “Làm gì vậy?” Giọng nói còn mềm mại hơn lúc nãy rất nhiều, vừa nghi ngờ vừa có cảm giác uyển chuyển, nhẹ nhàng sung sướиɠ.
“Cậu hỏi mình ư?” Lương Nhạc hỏi lại, đứng dậy đến bên người Chúc Úy Hàng, kéo cổ tay anh đến gần cái áσ ɭóŧ kia.
Hai người đứng ở mép giường.
Lương Nhạc chỉ vào cái áσ ɭóŧ gợi cảm, nói: “Giải thích đi.”
Chúc Úy Hàng thấy giọng nói cô không thích hợp, anh thu lại biểu cảm trên mặt: “Giải thích gì?”
Lương Nhạc nghiến răng nghiến lợi: “Sao cái này lại ở đây?”
Chúc Úy Hàng sửng sốt.
Giây tiếp theo, hai tay anh giơ lên cao, ra vẻ không liên quan, thậm chí còn có hơi hoảng loạn mà gấp gáp: “Mình không biết, không phải mình lấy, mình không trộm áσ ɭóŧ của cậu.”
Lương Nhạc phát hiện lời nói của anh chứa rất nhiều hàm ý.
Mặt cô nóng lên, đầu tiên là lớn tiếng phủ nhận: “Mẹ nó, đây không phải là đồ lót của mình!” Sau đó rồi nói rõ ràng: “Mình mới không có đồ lót kiểu già như vậy!” Bên tai nóng không chịu được, cô nhìn Chúc Úy Hàng chằm chằm, phát hiện da anh cũng ửng hồng lên khác lạ.
Phản ứng trong chốc lát mới biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra —
Hóa ra Chúc Úy Hàng tưởng đây là áσ ɭóŧ của cô à? Thế nên mới đỏ mặt đỏ tai như vậy? Không đúng… Tại sao Chúc Úy Hàng lại nghĩ cô đưa áσ ɭóŧ của mình ra trước mặt anh?
Nói đi nói lại thì Chúc Úy Hàng vẫn có vấn đề. Nhưng dáng vẻ anh không hiểu chuyện gì xảy ra thì hình như cái áσ ɭóŧ này không có liên quan gì đến anh.
Lương Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng định thần lại, cô hỏi Chúc Úy Hàng: “Cậu không biết đây là của ai?”
Chúc Úy Hàng nói đương nhiên: “Sao mình biết được? Không phải của cậu thì chẳng lẽ là của bà nội? Vậy sao ở phòng mình?”
Lương Nhạc hung hăng đá chân anh: “Cậu có não không? Bà nội? Nói của cậu thì còn đáng tin hơn.”
Chúc Úy Hàng sửng sốt, khom lưng xoa chân mình, như là nói bừa, anh suy nghĩ trong chốc lát mới bừng tỉnh, nói: “Tầng dưới?”
Lương Nhạc nhìn anh: “Mình không biết.”
Biểu cảm của Chúc Úy Hàng vẫn còn khó coi, anh ngây ra trong chốc lát rồi mới tìn lại được trạng thái bình thường của mình, đầu tiên là bảo Lương Nhạc lấy cái thứ đó ra khỏi giường anh, sau đó anh lấy khăn trải giường ra, chuẩn bị đi giặt sạch.
Lương Nhạc đứng một bên nhìn dáng vẻ kệch cỡm của anh, nhếch miệng: “Cậu không biết gì thật à?”
Chúc Úy Hàng dừng lại động tác dọn dẹp, quay đầu lại nhìn cô: “Bộ mình có thể làm ra chuyện này sao? Chỉ có thể là chị ta lén bỏ vào thôi.”
Lương Nhạc nhún vai: “Ai biết được?” Ánh mắt trêu chọc dừng trên người Chúc Úy Hàng, dường nhe đang bán tín bán nghi.
Chúc Úy Hàng bị những lời của cô chọc giận, anh ngồi dậy, quay đầu nhìn cô, sau vài giây nhìn cô chằm chằm thì anh đi đến bên cạnh cô.
Lương Nhạc bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, thu lại biểu cảm khinh miệt, không tự giác lùi về một bước, Chúc Uý Hàng cũng đi theo đến gần vài bước.
Cô chỉ có thể lùi về sau, cho đến khi đυ.ng đến bàn sách của anh, cẳng chân trần trụi dán trên chân ghế dựa lạnh lẽo.
Chúc Úy Hàng vẫn còn đang tiếp tục đuổi theo cô, biểu cảm lạnh lùng, Lương Nhạc dường như bị áp chế đến mức hít thở không nổi, đang muốn bùng cháy thì Chúc Úy Hàng khẽ ấn lên vai cô —
Cô không phòng bị nên ngã ngồi xuống ghế.
Cô sửng sốt một giây rồi ngẩng đầu trừng anh: “Làm gì thế?”
Chúc Úy Hàng nhìn cô từ trên cao xuống, con ngươi thường ẩn chứa sự lười biếng giờ phút này lại nghiêm túc vô cùng.
Trái tim Lương Nhạc thắt lại, ánh mắt hoảng loạn vô cùng. Động nhiên cô có cảm giác mình bị Chúc Úy Hàng nhìn đến gắt gao, cảm thấy khó thở.
Chúc Úy Hàng dùng sức búng lên trán cô, tuy không mạnh nhưng có thể chặn lại mạch máu của cô, bởi vậy nên cô ngưởng đầu về sau, bỗng phẫn nộ, lay tay anh, mắng: “Cậu có bệnh hả?”
Chúc Úy Hàng nhìn cô chăm chú, lắc đầu, ra vẻ hoang mang: “Chỉ là mình muốn xem rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì.”
Lương Nhạc lấy lại đà theo cơn tức giận trong l*иg ngực: “Làm sao? Phát hiện trong phòng cậu có thứ này thì cậu nghĩ mình sẽ nghĩ gì?”
Chúc Úy Hàng nghe thế nhưng chóp mũi hừ một tiếng cười lạnh: “Sao mình phải lấy trộm áσ ɭóŧ của chị ta?”
Lương Nhạc trợn mắt, mạnh miệng nói: “Lỡ như cậu thích chị ta…” Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nói bổ sung: “Không phải hôm đó hai người nói chuyện trong phòng hăng say lắm sao?”
Chúc Úy Hàng nhíu mày nhớ lại: “Hôm đó là chị ta đột nhiên tới tìm mình, nói cái gì mà biết mình học giỏi, chị ta có một em gái nên nhờ mình dạy kèm.”
Lương Nhạc nghe thế thì lẩm bẩm: “Dạy mình còn không được mà bày đặt dạy người khác?”
Chúc Úy Hàng kinh ngạc với suy nghĩ đó của cô, anh nói tiếp: “Đó là tại cậu ngốc.”
Lương Nhạc không hiểu sao mình bị mắng, tự nhiên nổi giận, trong miệng phát ra những từ ngữ hung tợn: “Vậy trong phòng cậu có đồ lót của người ta thì cậu là gì? Dâʍ đãиɠ!”
Chúc Úy Hàng bị cô mắng bằng hai chữ cuối nên ngây ra, sửng sốt chớp mắt một cái t phản ứng lại. Đáy mắt bừng lên lửa giận, âm thanh lạnh căm: “Mình là da^ʍ…?” Nói không nên lời hoàn chỉnh.
Lương Nhạc không sợ chút nào, cô đứng thẳng lưng, không lùi về sau mà nhìn thẳng mắt anh, thậm chí còn gật đầu: “Không phải à?”
Chúc Úy Hàng không nhúc nhích, đứng im tại chỗ như đang suy nghĩ làm sao để phản bác cô. Đại não hoạt động được chốc lát thì anh cong môi, chậm rãi cúi người, tay phải đè bên cạnh bàn, làm cho Lương Nhạc đứng bên cạnh anh.