Sáng sớm ngày hôm sau, cả gia đình bốn người cùng nhau tiến đến trang trại trồng rau để làm việc. Nhìn thấy bốn người tiến vào bác Hùng không khỏi nở nụ cười chúc mừng.
- Trần Minh tỉnh lại rồi à, chúc mừng chị Kiều nha. - Bác nói.
- Cảm ơn anh Hùng nhiều lắm, mấy hôm nay không có anh gia đình tôi không biết phải làm thế nào. - Mẹ Kiều nghe bác Hùng chúc mừng liền cảm ơn bác.
- Chị cứ khách sao, không việc gì. Nay chị tới xin cho Trần Minh vào làm đúng không? - Ông mỉm cười rồi quay sang dò hỏi mẹ Kiều.
- Đúng vậy ạ, không biết trang trại còn chổ nào để nó vào làm được không anh Hùng. - Mẹ Kiều dõi ánh mắt trông mong nhìn bác Hùng.
- Trần Minh chắc con cũng thức tỉnh linh căn đúng không, nói bác biết linh căn con là gì để bác tìm công việc phù hợp cho con. - Thấy mẹ Kiều trông đợi, ông liền quay sang hỏi Trần Minh.
- Dạ con có song hệ phong, băng thưa bác. - Trần Minh trả lời.
Nghe thấy Trần Minh có song hệ khiến cho bác Hùng không khỏi giật mình.
- Song hệ linh căn khá ít người có được, con có 2 hệ lại còn là 2 hệ biến dị. Nếu nằm trong quân đội hay bên ngoài đều rất được trọng dụng. - Bác Hùng cảm thán.
Nói đến đây bác Hùng quay qua nhìn mẹ Kiểu như hiểu điều gì đó ông lắc đầu rồi nói tiếp.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Bậc cha mẹ nào cũng mong muốn con mình an toàn, tôi có thể hiểu được. Nếu có thể tôi cũng muốn thằng Hoàng làm việc ở đây, không cho nó ra ngoài lăn lộn nguy hiểm như thế. Con có băng hệ vậy bác đưa con qua khâu xử lý đi, cung cấp băng để bảo quản rau củ tránh chúng nó bị héo nha.
Nghe thấy lời bác Hùng nói, mẹ Kiều không khỏi vui mừng cảm ơn.
- Tôi thực sự rất ảm ơn anh, anh Hùng à.
Nói xong bà quay qua ba ngưòi con mình rồi bảo.
- Tụi con cũng đi làm đi, nhớ siêng năng không được lười, đừng phụ lòng bác Hùng biết chưa?
- Dạ, tụi con đi ngay ạ. - Cả ba đứa gật đầu đáp.
Trần Minh theo chỉ dẫn của bác hùng tiến đến chổ sử lý rau, củ khi thu hoạch xong. Ở chổ này mọi người nói cười rất vui vẻ, tay chân nhanh lẹ lặt từng cọng rau cho vào túi để vận chuyển. Số lượng công việc tuy không nhiều nhưng số lượng người thì khá đông, đủ thấy bác Hùng tốt như thế nào khi sẵng sàng giúp đỡ tất cả mọi người. Thấy cậu tiến vào, một người phụ nữ trung niên tiến tới nhiệt tình hỏi han cậu.
- Con là người mới tới phải không? Anh Hùng có bàn giao công việc cho con chưa? Có gì không biết cứ hỏi cô, cô hướng dẫn cho con, à cô tên là Nguyệt, con kêu cô Nguyệt là được.
- Con là Trần Minh, con mới tới ạ, con đến để cung cấp băng bảo quản rau ạ, chổ rau nào xử lý xong cô Nguyệt đưa cho con ạ. - Nghe câu hỏi của cô Nguyệt, Trần Minh liền trả lời.
- Con qua bên đó, các túi đó là chổ mấy cô làm xong rồi đó. Nói vậy là con có băng linh căn đúng không, đúng là giỏi quá. - Cô Nguyệt chỉ đến chổ các chiếc túi đựng rau đang nằm một góc trong trang trại.
- Dạ vâng. - Trần Minh gật đầu đáp.
Nói rồi cậu tiến tới chổ các chiếc túi đựng rau bắt đầu công việc của mình. Lúc đầu khi sử dụng linh lực ngưng tụ băng, linh lực cậu phát ra không quen, hình thù các khối băng trong rất buồn cười. "Tinh thần định thiên quyết" bắt đầu vận chuyển, khả năng điều khiển linh lực cậu dần dần tiến bộ. Các khối băng tạo ra từ từ vuông vức hơn, trông có thẩm mĩ hơn nhiều. Sử dụng linh lực một lát cậu bắt đầu điều khiển ngưng tụ ra nhiều hình dạng hơn, xem đây như là một phương pháp rèn luyện cho mình. Qua khoảng ba phút liên tục dùng linh lực và tinh thần điều khiển mớ linh lực đó cậu bắt đầu thấy choáng, linh lực dao động bắt đầu hỗn loạn do tinh thần lực không đủ để chèo chóng, khiến cho sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Thấy gương mặt cậu nhợt nhạt, cô Nguyệt tiến lại gần lo lắng hỏi thăm.
- Con thấy trong người thế nào rồi, không ai có thể dùng linh lực liên tục như con suốt ba phút đồng hồ thế đâu, cảm thấy không ổn thì dừng lại nghỉ ngơi rồi hãy tiếp tục.
Nghe cô Nguyệt nói, cậu không khỏi tò mò, người khác dùng linh lực như thế nào cậu chưa từng biết nên liền hỏi lại.
- Bình thường mọi người dùng linh lực trong bao lâu ạ, dùng hết có bị đau đầu không cô Nguyệt?
- Cô dùng linh lực trong một phút là cạn hết rồi, mọi thứ đều bình thường, không đau gì hết. Mà con thấy đau đầu à? - Cô nguyệt trả lời xong, thấy sắc mặt trắng nhợt của cậu cô liền hỏi.
- Dạ có đôi chút, để con ngồi nghĩ ngơi lát không sao đâu cô. - Nghe vậy Trần Minh liền đáp lời.
Sau khi nghe cô Nguyệt nói, cậu đã đoán được sơ bộ nguyên nhân vì sao cậu có thể dùng dị năng gấp ba lần người thường, có thể trong cơ thể cậu có tận ba linh căn, số lượng linh lực cũng vì đó mà nhiều hơn đơn linh căn tận ba lần. Còn về đau đầu chắc là do tinh thần lực tiêu hao quá độ.
Nghĩ đến đây cậu liền ngồi xuống bắt đầu tu luyện "Tinh thần định thiên quyết". Sau vài chu thiên tu luyện, đầu cậu đã đỡ đau hơn, cảm giác đau rát kinh mạch do xung đột dị năng cũng giảm bớt. Liên tục vận chuyển công pháp đến mức bảo hòa, cậu nhận thấy tinh thần lực dường như có tiến triển một ít. Định quay lại công việc thì cậu phát hiện ra, linh lực cậu vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu. Vì thế cậu lại ngồi xếp bằng, dùng tinh thần lực cảm nhận linh lực cơ thể. Cậu cảm thấy bên ngoài dường như có một luồng năng lượng thẩm thấu vào cơ thể cậu khiến cho cơ thể cậu không ngường khôi phục linh lực. Tốc độ khôi phục lại vô cùng chậm chạp, cậu thử điều khiểu tinh thần lực, thúc đẩy quá trình hấp thu linh lực bên ngoài, tốc độ hấp thu lại tăng lên được một ít. Cảm nhận một lát, cậu quyết định thử dùng tinh thần lực điều khiển dòng chảy linh lực trong kinh mach, từ đan điền qua tim, lên đầu.. theo các đường kinh mạch chính, liên thông với nhau hình thành một chu thiên. Cảm nhận lại một lần nữa tốc độ khôi phục dị năng đã tăng nhanh hơn rất nhiều. Thử đi thử lại các biện pháp, tinh thần lực cậu lại cạn kiệt, cậu lại tiếp tục vận chuyển "Tinh thần định thiên quyết".
Cậu không hề biết rằng, cậu đánh bậy đánh bạ vận chuyển linh lực như thế lại vận chuyển theo một bộ công pháp sơ cấp. Nó là một bộ công pháp của các tán tu một thời truyền tay nhau do mức độ dễ vận dụng.