Năm 2050, Trái Đất chấn động mạnh do một tinh cầu xuất hiện trong hư vô chậm rã tiến gần đến trái đất. Sau khi tinh cầu đó xuất hiện, nhân loại lâm vào ngủ say suốt ba ngày liên tục. Khi nhân loại tỉnh lại, Trái Đất bắt đầu biến hóa nghiên trời lệch đất, thực vật điên cuồng sinh trưởng biến nơi ở nhân loại thành rừng rậm. Thực nhân tộc không biết từ đâu xuất hiện khắp nơi, động vật cũng tiến hóa, cả hai loài sinh vật đó điên cuồng săn gϊếŧ con người, xem con người là thức ăn.
May mắn một điều, vũ khí nóng của nhân loại vẫn còn có sức uy hϊếp đối với biến dị động vật và thực nhân tộc. Các căn cứ quân sự trở thành nơi tị nạn của nhân loại, cũng là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại. Các trại tị nạn được xây dựng khắp nơi trong căn cứ nhằm cứu vớt và bảo vệ nhân loại. Ở quốc gia V với tinh thần đoàn kết, quân đội không ngừng đưa ra các nhiệm vụ giải cứu nhằm đảm bảo không bỏ lại bất kỳ một đồng bào nào. Nhân loại tụ hợp ngày càng đông, lương thực là thứ cần thiết nhất lúc bấy giờ. Mặc dù là quốc gia chuyên về sản xuất lương thực nhưng số lượng nhân khẩu đông đúc, lại mất đi nơi sinh sống khiến cho lương thực còn lại cũng không thể cầm cự được lâu. Các đoàn đội tự phát cũng dần hình thành, họ liều mạng vật lộn biến dị thú để kiếm thức ăn.
Trong lúc ngủ say, nhân loại đồng loạt mơ thấy một giấc mơ, trong mơ xuất hiện giọng nói của một kẻ vô cùng mạnh mẽ, giọng nói đó giúp họ thức tỉnh linh căn, tham trắc linh lực rồi cung cấp họ những công pháp thích hợp. Không một ai có công pháp giống nhau, chỉ có thể tự mò mẫn và lĩnh ngộ. Đó cũng là niềm hy vọng cuối cùng đối với nhân loại, mọi người đều điên cuồng tu luyện với hy vọng có thể trở thành kẻ cứu vớt thế giới này. Có những người trắc ra linh căn, cũng có những kẻ bình thường không có linh căn chỉ có thể tiếc nuối nhìn người khác tu luyện.
Trong một căn lều nhỏ không mấy nổi bật, có một thiếu niên đang nằm ngủ say. Nhân loại ngủ say ba ngày thì tỉnh lại, có người lâu nhất thì bốn ngày nhưng cậu người thiếu niên này đã ngủ một mạch suốt mười ngày liền vẫn không tí động tĩnh. Mặc dù vậy người thân cậu vẫn không hề từ bỏ, săn sóc cậu từng tí một.
Trong mộng, thiếu niên đang ngồi khoanh chân đã tọa, gương mặt toát ra vẻ đau khổ. Mấy ngày nay mặc dù cậu vẫn bị vay trong mộng cảnh, những câu nói thều thào, những giọt nước mắt của mẹ cậu vẫn có thể cảm nhận được. Vì mẹ vì các em của mình, cậu không ngừng kiên cường chịu đau đớn với hy vọng vượt qua trận đại nạn lần này. Theo những gì người thần bí đó nói, cậu sở hữu tam linh căn, nhưng linh căn cậu lại tương sinh, tương khắc lẫn nhau hình thành hỗn độn. Nếu sơ xuất linh căn bạo ngược, chết chỉ trong gang tấc. Để có thể cứu sống cậu, người đó đã truyền cậu một bộ công pháp tăng cường tinh thần lực nhằm giúp cậu đủ khả năng điều khiển quỷ đạo vận hành linh lực hạn chế tình huống bạo ngược do hai linh căn khắc chế nhau. Suốt mười ngày ròng rã cuối cùng cậu cũng có thể nhập môn tu tập "Tinh thần định thiên quyết". Thấy cậu sắp hoàn thành nhập môn, giọng nói thần bí khẽ thở dài.
- Trải qua vạn năm thần thức ta mới có thể thức tỉnh. Tưởng rằng thời gian lâu như vậy, mọi thứ đã lâm vào vô vọng. Nhưng không ngờ hậu nhân lại có không ít người tài hoa xuất chúng như vậy. Nếu thời đại đó có những đứa bé tài hoa thế này thì.
Nói đến đó giọng nói lâm vào trầm tư như lạc vào những hồi ức tiếc nối.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Sau khi nhập môn được "Tinh thần định thiên quyết" Trần Minh cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, kinh mạch cũng bớt đau đớn do dị năng xung đột gây nên. Mọi thứ với cậu dường như trở nên rõ ràng hơn, "Tinh thần định thiên quyết" muốn định được thiên phải định được thân trước, do đó 10 tần đầu của công pháp chủ yếu rèn luyện tinh thần của bản thân còn từ tần thứ 10 trở lên cậu vẫn chưa được truyền thụ.
Thấy cậu tỉnh lại, giọng nói thần bí kia liền trực tiếp đuổi người.
- Nếu đã tỉnh lại, ngươi cũng nên rời đi, các ngươi chiếm chổ này của ta đã gấp đôi người khác, nên rời đi thôi.
- Khoang đã, ngài có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra không? - Trần Minh vội hỏi.
- Thời đại thay đổi, các ngươi chỉ cần biết, không mạnh lên đồng nghĩa với việc bị đào thải. Kẻ có thể cứu vớt thế giới này chính là các ngươi. - Giọng nói thần bí trả lời câu hỏi của cậu một cách hời hợt.
Sau khi giọng nói đó vừa dứt lời cậu cảm thấy hoa mắt, sau khi mở mắt ra lần nữa cậu đã thấy một nơi hoàn toàn xa lạ, trật hẹp. Điều này nói cho cậu biết, đây không phải là nhà cậu, rốt cuộc cậu đang ở đâu?