Chương 4: Cuộc chiến thứ tư
Thật ra thì Chiến Chiến không có nói láo, Chiến Đình Đình thật rất bận, chỉ là hiện tại cô không cần thường xuyên đi xem mắt, mà chỉ cần hẹn hò với một mình Lưu Kỷ Tài là được rồi.
Vào giờ ăn tối bình thường, Chiến Đình Đình và Lưu Kỷ Tài đi vào một nhà hàng cao cấp, Lưu Kỷ Tài kính cẩn lễ phép đi theo sau lưng Chiến Đình Đình, đi theo bước chân chậm rãi của cô để đến chỗ ngồi đã đặt trước, rồi sau đó vội vàng chạy tới trước mặt Chiến Đình Đình kéo cái ghế ra cho cô, động tác nhanh đến khiến người hầu bàn bên cạnh ngây ngẩn cả người.
"Chị Đình Đình, mời chị ngồi!"
Chiến Đình Đình mỉm cười một cái trấn an người hầu bàn bị hoảng sợ, sau đó lộ ra mỉm cười dịu dàng hơn với Lưu Kỷ Tài, thanh âm ôn hòa: "Kỷ Tài, anh cũng ngồi đi."
Lưu Kỷ Tài nghe giọng nói nhu hòa kia lại run một cái, kích động nhanh chóng ngồi xuống. Hai người ghi món ăn xong rồi cho người hầu bàn lui, Lưu Kỷ Tài ân cần rót nước chanh cho Chiến Đình Đình, cung kính nói: "Chị Đình Đình, mời dùng."
Nụ cười của Chiến Đình Đình không thay đổi, chẳng qua là trong mắt mang theo một tia cảnh cáo, nặn ra hai chữ từ trong đôi môi đẹp: "Tự nhiên!"
"Dạ!" Lưu Kỷ Tài vội vàng đáp một tiếng, lại trấn an Chiến Đình Đình đang chuyển loạn con ngươi ở đối diện “Chị, chị yên tâm, đây không phải là phòng bao không sợ bị quay, em đã điều tra đại sảnh rồi, vị trí này máy quay quay không tới!"
Máy thu hình trong đây quay không tới, không có nghĩa là máy thu hình phía ngoài quay không tới, Chiến Đình Đình vẫn không có phớt lờ, cô nhấp một hớp nước trái cây: "Hôm nay là ngày đầu hai ta 'hẹn hò', anh biểu hiện thật tốt cho tôi, nói không chừng ông cụ nhà tôi đang nhìn chăm chú ở ngoài, tôi muốn làm ông buông lỏng cảnh giác, nếu không coi như mất công toi."
Bình thường khi cô xem mắt, nhất định mang theo kim cài áo có gắn máy thu hình nhỏ, kim cài áo có thể thu nhận toàn bộ biểu hiện của đối tượng xem mắt và đối thoại của hai người, để cho Chiến Cường Quốc kiểm tra khi trở về. Ngày đó cô bảo Lưu Kỷ Tài gọi điện thoại "hồi báo" tâm ý của hai người, còn nói kim cài áo bị anh giữ lại làm tín vật.
Sau đó Chiến Cường Quốc lấy ra một kim cài áo khác cho cô, Chiến Đình Đình cự tuyệt, mặc dù lý do là hi vọng không bị giám thị để hẹn hò thật vui. Theo độ nghi ngờ của ông cụ với cô, coi như ông tạm thời đồng ý không để cô mang máy quay mô hình nhỏ đó ra ngoài nữa, nhưng không cũng thể mong đợi ông hoàn toàn bị gạt, cho nên biểu hiện của Lưu Kỷ Tài là rất quan trọng.
"Đừng có dùng ánh mắt nhìn gấu mèo nhìn tôi, lấy bộ dáng cậu tán gái ở nước ngoài ra, bây giờ tôi là bạn gái của cậu."
"OK!"
Chiến Đình Đình băn khoăn không sai, vào lúc này Chiến Cường Quốc thật đang ở bên ngoài nhà hàng, cũng thật làm khó cho ông, buổi tối còn phải ở trong xe căng mắt nhìn rõ cử động của hai người bên trong. Nhìn một lát, Chiến Cường Quốc bỏ ống nhòm trong tay xuống, xoa xoa cái cổ đau nhức, lắc đầu tự giễu, lúc mình còn trẻ là lính ưu tú nhất ở doanh trinh sát. Không nghĩ tới, già rồi, lại dùng thủ đoạn điều tra ở trên người cháu gái mình.
"Tài xế, trở về đi." Chiến Cường Quốc nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thụ cảm giác khẽ chấn động của xe, đầu đau đớn hàng loạt, bất đắc dĩ "Sếp, ngài không thoải mái sao? Có cần mời bác sĩ Trần qua không?" Tài xế quan tâm hỏi.
Chiến Cường Quốc khoát khoát tay ý bảo không có sao, rồi sau đó dừng ngón tay lại, tựa như nhớ tới cái gì hỏi: "LãoTưởng, đoạn phim quay cảnh hai người họ xem mắt lần trước vẫn chưa lấy về sao?"
"Dạ, bởi vì quản lý của nhà hàng Dung Giang nói đây là riêng tư của khách hàng, không thể tiết lộ."
"Cậu nói là tôi muốn chưa?"
". . . . . . Nói."
"Dung Giang này, thật đúng là tình lý không thông." Ông hơi chút suy tư rồi sau đó phân phó “Như vậy, ngày mai cậu nhắc tôi, tôi muốn tự gọi điện thoại."
******
Bởi vì xem mắt có thành, Chiến Cường Quốc hủy bỏ tất cả an bài xem mắt của Chiến Đình Đình, để cho cô chuyên tâm phát triển tình cảm với Lưu Kỷ Tài, như vậy, thời gian của Chiến Đình Đình dĩ nhiên tự do hơn trước kia nhiều.
Mà Tùy Nhạc, mặc dù không có đi dâng hương cầu nguyện thật, rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn của Chiến Chiến vào chủ nhật.
Chiến Chiến nói địa điểm là ở một tiệm cà phê trong thành phố, địa phương thật trang nhã, Tùy Nhạc không khỏi buồn cười, xem ra, địa phương mấy lần trước anh chọn rốt cuộc khiến cho tiểu thư thục nữ không chịu nổi, rất. . . . Tùy Nhạc nâng lên khóe môi, tiếp tục nhìn xuống, nhìn câu cuối cùng Chiến Chiến thêm vào "Cho nên hôm nay anh đừng đến nữa ! ! !" ba dấu chấm than to lớn khiến anh không nhịn được cười ra tiếng.
Anh cất di động vào, phân phó nhân viên lái mô tô đưa thức ăn đến cho tất cả những chỗ đặt thức ăn, dĩ nhiên bao gồm bữa trưa hôm nay "Chiến Xa " đặt. Mà anh, thì dùng chiếc xe 16 chỗ màu trắng vốn dùng để đưa thức ăn, hơn nữa hai ngày trước mới "sửa chữa" xong để về nhà chuẩn bị cho mình thật tốt, vì cuộc hẹn tối nay với Chiến Đình Đình.
Nhà của Tùy Nhạc là một biệt thự độc lập, phòng thay đồ dành riêng cho anh ở lầu hai lớn chừng bốn mươi thước, Tùy Nhạc lật mấy bộ đồ trong tủ quần áo, hơn phân nửa tây trang hạng sang đã thật lâu chưa từng mặc, anh rốt cuộc chọn được một bộ áo vest quần jean vô cùng khiêm tốn trong tủ.
Anh vốn là diện mạo xuất sắc, vóc người cũng kiệt xuất, thoáng xử lý tóc một lát, xem ra càng thêm anh khí bức người, mặc quần áo đơn giản nhất, vẫn anh tuấn phi phàm, nhưng lại tuyệt đối không thể nói là ưu nhã hạng sang.
Anh vừa huýt sáo vừa nhìn mình trong gương, xem đồng hồ đeo tay, còn cách thời gian đã hẹn ba tiếng, anh nhếch môi cười, nắm cái chìa khóa trên bàn lên đi ra cửa, chạy cỗ xe 16 chỗ cũ kỹ đi.
Hẹn hò hôm nay, anh vô cùng mong đợi.
******
Lúc Tùy Nhạc đi tới chỗ hẹn, thì vẫn sớm hơn hai tiếng, anh thanh thản dừng xe ở chỗ đậu xe tạm thời bên đường, kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài tiệm cà phê nổi tiếng kia.
Gần đến giờ hẹn, anh mắt tinh nhìn thấy Chiến Đình Đình đi xuống từ một chiếc xe taxi, lúc này Tùy Nhạc quay cửa kính xe xuống hô to với Chiến Đình Đình đang muốn đi vào trong quán cà phê: "Đình Đình! ! !"
Khu vực thành phố phồn hoa, các loại xe nổi tiếng lần lượt chạy qua, trước cửa tiệm cà phê dừng một hàng xe hạng sang, mà chiếc xe màu trắng của Tùy Nhạc vốn là ‘dễ nhìn’, huống chi anh còn lớn tiếng khiến mọi người chú ý.
Bước chân ưu nhã của Chiến Đình Đình dừng lại, quay đầu liền nhìn đến gương mặt tuấn tú lộ ra từ cửa sổ xe hẹp đang chào hỏi mình, cái quay đầu này khiến đầu cô nổi đầy đường đen. Chiến Đình Đình cúi đầu bước nhanh đi tới trong ánh mắt của mọi người đi đường. Bởi vì đi quá gấp mà bị trẹo chân, cô mới vừa đi tới trước xe, Tùy Nhạc liền đưa tay mở cửa xe: "Đình Đình, nhanh lên xe."
Chiến Đình Đình không muốn khiến người đi đường chú ý, trước hết ngồi vào trong xe, mỉm cười hỏi: "Chúng ta không phải hẹn gặp tại quán cà phê ư, sao không vào."
Tùy Nhạc nhướng mày rậm lên, mặt nghi ngờ: "Không có, Chiến Chiến rõ ràng nói chỉ chạm mặt ở đây, nói em muốn đến vườn hoa trên đỉnh núi ngắm cảnh đêm, em xem, ngay cả vé anh cũng mua rồi mà!"
Chiến Đình Đình hơi nhíu mày, mỉm cười không thay đổi: "Anh lầm rồi, em rõ ràng nói với em ấy ở nơi này."
"Không thể nào, sao Chiến Chiến lại thế." Mặt Tùy Nhạc không thể tiếp nhận, lấy điện thoại di động từ trong túi ra “Anh gọi điện thoại hỏi một chút."
"Không cần" Chiến Đình Đình nhanh chóng đưa tay đè lại điện thoại di động của anh, cười đến rất là thành khẩn, trên mặt cũng nhiều hai đóa đỏ ửng “Có thể là Chiến Chiến nói giỡn, nhưng mà nếu tới, cần gì lại đi xa như vậy, ở chỗ này thôi."
Tùy Nhạc cười càng thành khẩn hơn Chiến Đình Đình: "Nhưng anh mặc đồ thật bình thường, nhất định sẽ không để cho anh vào, hơn nữa anh rất mong đợi chỉ có hai người ở chung, nói chuyện ở đây cũng không tiện lắm, huống chi. . . hai tấm vé này cũng không thể bỏ, anh. . . . Không nên lãng phí, Đình Đình, em cũng biết anh là người làm ăn. . . Đi với anh có được hay không?"
Nụ cười trên mặt Chiến Đình Đình có chút cứng ngắc: "Nhưng. . . ."
"Hơn nữa" Tùy Nhạc cười đặc biệt rực rỡ đẹp trai “Chiến Chiến hẹn giùm hai ta, đặc biệt giúp anh sửa xong xe, em không đồng ý thì thật đáng tiếc, được rồi, a, ngồi ngay, lái xe!"
Chiến Đình Đình còn chưa phản ứng kịp, chiếc xe đã xông ra như tên rời dây cung
Khi hai người tới vườn hoa ở đỉnh núi, trời đã tối xuống hoàn toàn, vườn hoa ở đỉnh núi mặc dù vắng vẻ, nhưng đúng là lựa chọn không tồi để ngắm cảnh đêm. Tùy Nhạc xuống xe trước, hài lòng cảm thụ gió lớn đập vào mặt, anh ân cần mở then cửa cho Chiến Đình Đình ra ngoài: "Đình Đình, đừng thẹn thùng, ra ngoài đi."
Chiến Đình Đình vừa xuống xe liền bị gió núi khổng lồ thổi thành Mai Siêu Phong[1], cô vội vàng đưa tay đè lại cái ót, lại không thể ngăn cản tóc dài điên cuồng quật vào gương mặt của cô. Tùy Nhạc đã định hình lại mái tóc bị thổi loạn trong gió, anh không nói lời gì bắt lấy cổ tay của Chiến Đình Đình, liền kéo cô đi về trước, anh cố ý chọn lựa giày thể thao để có thể bước đi như bay trên đường núi hơi lồi lõm.
Nhưng mới đi ra mấy bước, Tùy Nhạc liền nghi ngờ quay đầu lại, nhìn Chiến Đình Đình đi được mấy bước đã vặn vẹo, không hiểu hỏi: "Đình Đình, anh đi quá nhanh sao?"
". . . . . . Không có, không sao."
Tùy Nhạc thông cảm nhìn giày cao gót trên chân cô, khuyên nhủ: "Về sau không cần luôn mang giày cao gót, vừa khó coi, vừa không thực dụng."
Nụ cười của Chiến Đình Đình có chút cứng ngắc: "Nhất định. . . . . ."
Vườn hoa đỉnh núi ở hoàn cảnh tự nhiên, nhưng lại tu sửa vô cùng thân thiết, gần vách núi có rào chắn thật cao, ở trong rào chắn là từng dãy ghế tình nhân, Tùy Nhạc kéo Chiến Đình Đình đi tới ngồi xuống một cái ghế, lấy cà phê mới vừa mua ở cửa ra vào đưa cho cô. Chiến Đình Đình một tay đè tóc, một tay bị anh nắm, chỉ có thể dịu dàng mở miệng: "Tùy tiên sinh, xin buông ra được không, như vậy tôi không có biện pháp ——"
Tùy Nhạc đưa ngón trỏ thon dài thẳng tắp điểm ở trên môi mềm mại của cô, trong ánh mắt mang theo buồn bã: "Chúng ta đã là quan hệ này em còn nói lạnh nhạt như vậy! Nơi này không có người ngoài, em không cần phải đè nén mình, có nhớ không, yêu cần nói ra miệng."
Chiến Đình Đình giựt giựt chân mày, lại muốn mở miệng, Tùy Nhạc lại một lần nữa cắt đứt lời cô: "Được được, anh biết rõ rồi, từ từ đi, anh biết rõ trong lòng em có anh là được rồi, uống cà phê, a ——"
Chiến Đình Đình nhìn chằm chằm cái ly tiến tới khóe miệng, há mồm cũng không phải, ngậm miệng cũng không phải, lông mày lại giựt giựt, cái tay bị anh cầm từ từ nắm quyền chuẩn bị ráng sức, nhưng Tùy Nhạc lại buông lỏng kiềm chế với cô vào lúc này, nhét ly cà phê vào trong tay cô, chỉ vào phía chân trời kinh ngạc nói: "Sao xẹt!"
Động tác của anh quá nhanh, cà phê thiếu chút nữa rơi vãi ra ngoài, Chiến Đình Đình vội vàng ổn định cái ly, chờ ngẩng đầu nữa, nơi nào còn có bóng dáng sao xét, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú phóng đại của Tùy Nhạc, thần thái tự đắc tựa hồ rất là sung sướиɠ, anh thâm tình nhìn Chiến Đình Đình nói: "Đình Đình, anh mới vừa ước một điều, em nhất định muốn biết là gì."
". . . . . ."
"Điều ước của anh, cần em phối hợp. . . ."
". . . . . ."
Mặt của Tùy Nhạc đè tới gần cô, càng ngày càng đến gần, trong con ngươi là cảm xúc sâu không thấy đáy: "Đình Đình, anh biết rõ em nhất định không khiến anh thất vọng. . . ."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Mai Siêu Phong: là một nhân vật trong tiểu thuyết
Anh hùng xạ điêu của
Kim Dung, tam đệ tử của "Đông Tà" Hoàng Dược Sư, sư tỷ của Hoàng Dung, nhưng lại phản bội sư môn với sư huynh kiêm trượng phu - Trần Huyền Phong. Mai Siêu Phong luôn xõa mái tóc đen dài ra chứ không có búi lên, nên mỗi lần gió thổi thì tóc bay phất phơ. Trong câu này ý chỉ tóc của Chiến Đình Đình bị thổi phất phơ, rối loạn.