Chương 17: Cuộc chiến thứ 17
Trịnh Hạo Khanh vẫn mặc trang phục lịch sử, chỉ là thần sắc có chút mệt mỏi,
không
còn thần thái như thường ngày, Trịnh Diệp ngồi ở trước bàn, vẻ tức giận
trên
mặt cũng
không
kịp thu lại hoàn toàn, rất
không
giống lần trước Chiến Chiến nhìn thấy.
Khi Trịnh Hạo Khanh nhìn thấy Chiến Chiến, ánh mắt liền mềm mại, rồi sau đó lại thêm vẻ lo lắng: "Chiến Chiến, sao em tới nơi này, bị thương sao?"
Chiến Chiến còn chưa trả lời, liền phát
hiện
tay của mình bị nắm, Tùy Nhạc lôi
cô
tới bên cạnh, thay
cô
trả lời: "không
có, là tôi bị thương,
cô
ấy
không
yên lòng nhất định theo tôi."
Đúng là có chuyện như vậy, nhưng là từ trong miệng
anh
nói
ra, Chiến Chiến nghe thế nào cũng
không
được tự nhiên —— việc này tỏ
rõ
quan hệ của hai người
không
ít.
Chiến Chiến rất
không
thích ứng, dù sao
cô
còn chưa có cân nhắc tình huống chuyện của hai người bị người khác biết, hơn nữa khi Trịnh Hạo Khanh chợt nhìn sang, trong mắt có vẻ khó phân biệt, Chiến Chiến càng thêm
không
được tự nhiên,
cô
len lén trừng Tùy Nhạc: buông tay!
Tùy Nhạc nhìn thấy ánh mắt
cô, lộ ra nụ cười hiểu
rõ: "Được rồi được rồi,
hiện
tại
anh
liền để bác sĩ xem giúp
anh, được chưa?"
Lại cố ý xuyên tạc
cô! ?
"Chú Trịnh, sau lưng cháu bị đập bị thương, chú giúp cháu bôi rượu thuốc
đi." Dứt lời, Tùy Nhạc căn bản
không
quan tâm
không
khí đè nén giữa Trịnh Diệp và Trịnh Hạo Khanh lúc nãy, kéo Chiến Chiến ngồi
trên
ghế ở mép giường, thuần thục leo lên giường trị liệu, nhắm mắt chờ đợi.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Khanh càng tái nhợt hơn lúc nãy, yên lặng nhìn Tùy Nhạc vẫn nắm tay Chiến Chiến, nhìn Chiến Chiến quả muốn rút ra, tiếc rằng Tùy Nhạc lại
không
buông tay, sau đó còn nửa hé mắt, dùng ngón tay xoa lòng bàn tay
cô: "Đều là người mình, em xấu hổ cái gì".
Chiến Chiến xấu hổ hất tay Tùy Nhạc ra,
trên
mặt Trịnh Hạo Khanh lóe lên vặn vẹo rồi liền biến mất, chỉ nghe Trịnh Hạo Khanh
nói
với Trịnh Diệp: "Cuối tuần con trở lại thăm cha."
"không
cần!" Trịnh Diệp quát về phía cửa lúc Trịnh Hạo Khanh
đi
ra ngoài "Tôi xem như chưa từng nuôi cậu!"
Chiến Chiến nghe vậy cả kinh, Trịnh Hạo Khanh
không
phải công tử Dung Giang sao? Thế nào lại là con của Trịnh Diệp.. . .
"Chú Trịnh, chú tỉnh lại
đi, đuổi người
đi
rồi quay đầu chú lại nhớ thương" Tùy Nhạc lười biếng mở miệng "Cần gì chứ."
"Hừ, cả ngày
không
lo học tốt, chú nhìn thấy nó liền tức!" Trịnh Diệp tức giận trả lời "Cháu
không
giúp chú quản lý nó."
Chiến Chiến kinh hãi, Trịnh Hạo Khanh hoàn mỹ, hiền hòa, ưu tú thế kia, lại bị định nghĩa là "không
lo học", còn phải học tập Tùy Nhạc
không
biết điều này! ?
Mặc dù Trịnh Diệp cúi đầu tra xét vết thương của Tùy Nhạc, lại giống như gì cũng biết,
nói: "Nha đầu, nhìn tôi làm gì, có ý kiến?"
Chiến Chiến liền vội vàng lắc đầu,
đã
biết tính khí của Trịnh Diệp,
cô
cũng
không
dám lỗ mãng, chỉ đưa mắt nhìn Trịnh Diệp chậm rãi xoa vết bầm sau lưng Tùy Nhạc,
không
khỏi hỏi: "Có nghiêm trọng
không?"
Mày Trịnh Diệp cũng
không
nhăn chút nào: "Cái này mà gọi là bị thương?" Dứt lời đưa tay hòa với tinh dầu vỗ
một
chưởng sau lưng Tùy Nhạc, Tùy Nhạc "Ngao" gào thét ra, Chiến Chiến nghe, có chút áy náy, rồi lại hơi hả hê. . . .
******
Tâm tình của Trịnh Diệp hiển nhiên
không
phải rất tốt, cho nên hai người làm xong trị liệu rất thức thời rời
đi. Chiến Chiến vuốt vuốt chìa khóa xe trong tay,
nói
với Tùy Nhạc: "Lên xe
đi, em tiễn
anh
về nhà trước."
Tùy Nhạc dĩ nhiên
không
có coi thường chữ "trước" đó, nhưng
anh
vẫn ngoan ngoãn chui vào ghế trước, Chiến Chiến lái xe về biệt thự của Tùy Nhạc, khi tới cửa liền thúc giục
anh
xuống xe: "Mau, em còn muốn trở về ‘Chiến Xa’ dọn dẹp, vừa rồi
đi
vội vàng, công cụ cũng chưa thu dọn vào kho hàng."
Con ngươi Tùy Nhạc
đi
lòng vòng, thò người rút chìa khóa xe của Chiến Chiến ra, vững vàng giữ trong lòng bàn tay: "Để ở trong phòng làm việc
không
lạc được, em định bỏ lại người tàn tật là
anh
đây
một
mình ở nhà."
"Cái gì tàn tật. . . ." Chiến Chiến giành lại chìa khóa hai lần cũng
không
được, có chút nổi cáu đập bả vai
anh
"không
phải
đã
đi
gặp bác sĩ với
anh
rồi sao!?"
"Bất kể, nào có bạn
gái
không
biết đau lòng người
yêu
như vậy." Tùy Nhạc bĩu môi, giấu
đi
cái chìa khóa, nhảy xuống xe, cũng
không
quay đầu lại,
đi
vào nhà.
Chiến Chiến ở trong xe tắt máy
một
hồi,
không
còn cách nào đành xuống xe
đi
theo vào phòng.
"Mới vào à,
thật
chậm!"
Tùy Nhạc
đã
đổi lại quần áo ở nhà vùi ở
trên
sô pha xem ti vi, nút áo chỉ cài
một
cái, đường cong bắp thịt xinh đẹp như
ẩn
như
hiện, Chiến Chiến
không
được tự nhiên quay đầu
đi, bất mãn lầm bầm: "anh
ở chỗ nào vậy, bóng dáng của
một
chiếc taxi cũng
không
có."
Tùy Nhạc bất đắc dĩ xua tay: "Chỗ ba
anh
chọn,
anh
cũng
không
có biện pháp."
Đây là lần đầu tiên Tùy Nhạc nhắc tới gia đình của mình, Chiến Chiến
đi
tới ngồi ở bên cạnh
anh, tò mò hỏi: "Ba
anh
làm cái gì? Mua biệt thự lớn vậy cho
anh."
Tùy Nhạc buồn cười gõ đầu
cô: "Biệt thự này là
anh
tự mua, xem
anh
là cái gì !"
Ánh mắt của Chiến Chiến kinh ngạc trợn tròn: "anh
có tiền vậy sao!?"
Tùy Nhạc đưa tay ôm
cô
vào trong ngực, ngón tay sờ tóc của
cô: "Thế nào, biết
anh
giàu có đẹp trai, rất may mắn?"
"anh
đi
luôn
đi!" Chiến Chiến
không
thích
anh
nói
như vậy, giống như mình là
một
người thích vật chất vậy,
cô
không
vui tách cánh tay của
anh
đặt ở hông mình ra "Đừng động tay động chân, tránh ra!"
"Được được được,
anh
nói
sai." Tùy Nhạc vội vàng trấn an người trong ngực, bàn tay vỗ
nhẹ
ở phía sau lưng
cô
"Biệt thự này là
anh
mua cho ba
anh
trước khi ra nước ngoài, tặng ông ấy tự nhiên để ông ấy chọn, ông thích
sự
an tĩnh của nơi này."
"Chỉ là, sau khi ông ấy đoạn tuyệt quan hệ với
anh, chìa khóa biệt thự này cũng được ném trả cho
anh, cho nên
hiện
tại là
anh
ở."
". . . . Đoạn tuyệt quan hệ?" Chiến Chiến
không
bỏ sót đau đớn chợt lóe trong đáy mắt
anh, tim
không
khỏi nhéo lên.
"Đúng vậy, đoạn tuyệt quan hệ." Thanh
âm
Tùy Nhạc trầm thấp "Cắt đứt hoàn toàn,
trên
kinh tế và liên lạc, tất cả đều đoạn tuyệt.
anh
ở nước ngoài hai năm, cả
một
cuộc điện thoại cũng
không
gọi,
anh
gọi điện thoại về nhà cũng vẫn
không
nhận. Lúc đó
anh
mới ra nước ngoài,
không
có thu nhập,
không
có bạn bè, người thân. . . . Cũng coi là
không
có thôi."
"Lúc
anh
vừa đến Úc, ngôn ngữ cũng
không
phải rất lưu loát, đến tiệm làm việc cũng gặp phải trắc trở với những người cũ, mỗi người ai có chức nấy, lại rất mâu thuẫn với người ngoài. Mỗi ngày
anh
thường
không
có cơm ăn, cuối cùng chỉ có thể đứng ở cửa sau tiệm bánh mì, chém gϊếŧ bánh bao nướng cháy bị ném
đi
với mèo hoang."
"Ai, tự
anh
cũng thấy
không
sao, sao em lại có vẻ thương tâm thế?" Tùy Nhạc thấy mi tâm
cô
nhíu lại, vội vàng đưa tay xoa dịu,
không
nói
tiếp nữa.
Chiến Chiến
thật
sự
không
tưởng tượng nổi, Tùy Nhạc vẫn cà lơ phất phơ, tiêu sái tự tại, lại từng trải qua khó khăn như vậy. Trong đầu
cô
thoáng
hiện
hình ảnh người đàn ông cao lớn, đứng ở cửa sau lẫn lộn đầy đất, cầm
một
cái bánh bao, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Bản năng của người mẹ lập tức tràn lan trong đầu Chiến Chiến, đại não cũng
không
suy tư,
đã
làm
một
chuyện chính
cô
cũng
không
ngờ được ——
cô
hôn Tùy Nhạc.
Động tác của Chiến Chiến vội vàng, vốn nên hôn ở
trên
má
không
cẩn thận chạy tới khóe miệng, bị Tùy Nhạc thuận thế ngậm vào trong miệng. Lần này Chiến Chiến
không
có giãy giụa, đây cũng là lần hôn hít "Hòa bình" đầu tiên giữa hai người.
Nhưng
không
nghĩ tới nụ hôn
không
kịch liệt này, lại nhấn nút "biến sói" của Tùy Nhạc.
Tùy Nhạc ngậm môi của
cô
nhẹ
nhàng gặm cắn,
trên
tay ráng sức ôm chặt
cô
vào trong ngực, để phần mềm mại của
cô
ma sát ngực của mình. Chiến Chiến bị hôn đến choáng đầu, mà làn da Tùy Nhạc dần dần bị lửa thiêu đốt, vật thể phía dưới cũng bởi vì hôn và
yêu
mà dần dần xao động, khiến
anh
không
hề thoả mãn với
sự
tiếp xúc như gãi
không
đúng chỗ ngứa nữa.
Bàn tay trượt xuống eo, chui vào dưới quần áo, khi đυ.ng trúng da thịt non mịn, sức lực lập tức gia tăng, chợt chiếm lấy phần phập phồng mềm mại. Xúc cảm cách áo ngực vẫn
thật
kinh người, Tùy Nhạc chỉ cảm thấy
một
ngọn lửa phun ra từ đỉnh đầu,
anh
dùng sức đẩy ngã người trong ngực ở
trên
ghế sofa.
Chiến Chiến bị xoay tròn đột ngột làm sợ hết hồn, lúc này mới phát
hiện
trước ngực mình
đã
bị người xâm lăng,
cô
có chút bối rối khước từ. Trong miệng ô ô a a bày tỏ kháng nghị, nhưng những câu chữ vỡ vụn đều bị Tùy Nhạc đưa đầu lưỡi tới hung hăng chận lại.
anh
vừa điên cuồng khuấy động ở trong miệng
cô, vừa nhanh chóng cởi nút áo của Chiến Chiến ra.
Bàn tay làm dấy lên
một
ngọn lửa, Chiến Chiến bị
anh
loay hoay
không
làm được gì,
không
còn là "Quái Lực Nữ Kim Cương" (cô
gái
vô cùng mạnh) nữa. Khi Tùy Nhạc kéo dây áo ngực, Chiến Chiến
thật
sự
hơi sợ,
cô
run rẩy vỗ Tùy Nhạc, giãy dụa
không
muốn để cho
anh
được như ý.
Tùy Nhạc buông miệng
cô
ra, dùng sức ôm lấy
cô, mắt
thật
sâu nhìn
cô, kêu
cô
từng lần
một
như đứa trẻ: "Chiến Chiến…… Chiến Chiến, Chiến Chiến của
anh……."
Chiến Chiến bị hơi lửa nóng bỏng trong mắt
anh
làm tan ra, sức lực khước từ cũng bởi vì phần thâm tình kia mà giảm
đi. Mặc dù
anh
chỉ kêu tên của
cô, nhưng lại giống như
đang
gọi bảo vật mình quý trọng.
Khi Chiến Chiến thả tay xuống, áo ngực liền bị kéo ra, da thịt trắng như tuyết thấp thoáng lộ vẻ mê người dưới áσ ɭóŧ màu lam đậm, Tùy Nhạc khó kìm lòng nổi chui đầu vào trong
một
mảnh mềm mại kia. Vào lúc này Chiến Chiến
thật
sự
như bị rút gân cốt toàn thân, mềm nhũn mặc
anh
định đoạt.
một
tay Tùy Nhạc chụp lên
một
phần, nhét toàn bộ phần mềm mại tốt đẹp vào lòng bàn tay, mai nhọn bên kia lại rơi vào trong miệng của
anh, trằn trọc gặm nuốt. Tùy Nhạc chỉ cảm thấy thân thể giấu ở dưới áo dài rộng ngon hơn bất kỳ món ngon nào
trên
thế gian, hận
không
thể ăn
cô
vào trong bụng, mai nhọn nho
nhỏ
đã
bị
anh
liếʍ ẩm ướt đứng thẳng, Tùy Nhạc đỏ mắt hôn xuống theo đường lõm khêu gợi giữa hai vυ".
Chiến Chiến nhắm mắt lại
thật
chặt, hơi thở thở ra càng lúc càng ngắn mà dồn dập, chỗ bị môi lưỡi Tùy Nhạc lưu luyến cũng lưu lại
một
chuỗi dấu vết,
cô
muốn đưa tay phất
nhẹ
phần nóng ran kia, nhưng chỉ nức nở nghẹn ngào run rẩy, mà lưỡi Tùy Nhạc vòng quanh rốn
cô
càng làm cho bụng
cô
kịch liệt phập phồng, tràn ra
một
tiếng thét chói tai đè nén.
Tùy Nhạc khẽ ngẩng đầu lên, theo bụng của Chiến Chiến nhìn lên
trên, hai tòa đồi núi
nhỏ
đứng vững phiếm sắc màu mê người, giữa gò núi là khuôn mặt đỏ đến gò má của Chiến Chiến,
trên
mắt khép chặt là hàng lông mi
đang
run rẩy. Tùy Nhạc hít mạnh thở ra
một
hơi, trở lại phía
trên
trấn an hôn đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ của
cô, rồi sau đó trằn trọc đến sau tai nhạy cảm của
cô, lè lưỡi dò vào viền tai trắng noãn của
cô, giọng
nói
trầm thấp khêu gợi đè nén tìиɧ ɖu͙©: "Đừng sợ, ôm
anh."
Chiến Chiến cảm thấy đôi tay nóng bỏng
đã
đưa thân thể nửa trần của
cô
vào
một
cơn lửa nóng. L*иg ngực trần trụi, kiên định che chở
cô, cảm giác an toàn trước nay chưa có khiến Chiến Chiến từ từ bình phục hô hấp, từ từ vươn tay, ôm chắc hông của
anh.