"Chiến" Chiếm Hữu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nam chính trong truyện "Chiến" Chiếm Hữu là một người đàn ông rất "Đảm Đang", anh hết lên phòng khách rồi lại xuống phòng bếp. Đã vậy anh còn khá thông minh và tinh ranh trong việ …
Xem Thêm

Chương 13: Cuộc chiến thứ mười ba
Hôm sau, Chiến Chiến có chút thấp thỏm.

Kinh doanh "Chiến Xa" nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô đi làm trong lúc nhức đầu, mặc dù tối ngày hôm qua Tùy Nhạc im lặng không lên tiếng rời đi, sau đó cũng không có bất kỳ điện thoại hay là tin nhắn, Chiến Chiến chung quy lại có một loại cảm giác —— bình yên trước bão táp.

Gần tới bữa trưa, Chiến Chiến không có việc gì làm liền ở trong kho hàng, hy vọng Tùy Nhạc bỏ qua, tới đưa cơm gặp mặt. . . . Thật ra thì, cũng không có gì! Không phải chỉ bị nhìn thấu thôi sao, cô cô cô cũng không cố ý gạt anh nha. . . . .

Chỉ là, nhớ tới gương mặt giống như chịu rất nhiều đả kích đó, trong lòng Chiến Chiến vẫn mơ hồ dâng lên cảm giác áy náy: chẳng lẽ Tùy đầu lớn đó, thật. . . động lòng với cô?

Bất tri bất giác, đã mài tốt đinh ốc trong tay, nhưng vẫn chưa nghe người làm tới kêu cô ăn cơm, Chiến Chiến ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã qua thời gian đưa thức ăn thường ngày.

Chiến Chiến ngồi một mình ở trong kho hàng, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, cô sờ đông sờ tây, cuối cùng vẫn tháo bao tay xuống đi khỏi kho hàng, kết quả vừa ra cửa, liền chạm mặt Kế Toán đang muốn tìm cô tính sổ.

"Chị Chiến!" Kế Toán thảm hề hề gọi cô “Việc lớn không tốt á!"

"Kêu bậy cái gì, thế nào, nói."

"Anh Tùy không tới!"

"Uh." Chiến Chiến giống như lơ đãng hỏi “Sau đó thì sao?"

"Cũng không có người đưa thức ăn!"

"Không tới sao không gọi điện thoại thúc giục a."

"Đã gọi, gọi rồi mới biết việc lớn không tốt!" Kế Toán nắm quyền ngửa mặt lên trời thở dài “Bọn họ nói không bao giờ đưa thức ăn nữa!"

Chiến Chiến nghe vậy nhướng mày, đây rõ ràng muốn lấy việc công làm việc tư? Thật không có đạo đức nghề nghiệp. Vào lúc này Chiến Chiến cũng bị cảm xúc bi phẫn của Kế Toán lây nhiễm, quên mất mình mới là người đuối lý, không nói hai lời, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Tùy Nhạc một cuộc.

"Thật xin lỗi, số quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin ——" nghe được thanh âm tổng đài nhắc nhở, Chiến Chiến lại gọi tới số chuyên dụng trong tiệm ăn, cũng không quản ai nghe điện thoại, trực tiếp nói: "Bảo Tùy Nhạc nghe điện thoại”.

"Thật ngại, ông chủ chúng em bảo, điện thoại của chị đều không tiếp, xin lỗi chị Chiến!"

Tiếp một thanh âm "cụp" vang dội, Chiến Chiến bị một người làm đưa thức ăn cúp máy.

"Chị Chiến, làm sao bây giờ?" Kế Toán nhìn sắc mặt khó coi của Chiến Chiến, nghĩ thầm lần này thật nghiêm trọng. Bình thường anh Tùy luôn cho chị Chiến muốn gì được đó, thế mà giờ lại toàn diện "Phong tỏa" chị Chiến, đây là. . . . Đóng băng?

Chiến Chiến siết chặt điện thoại di động, cắn răng nghiện lợi nói: "Cái gì mà làm sao, chẳng lẽ chỉ có một tiệm ăn của anh ta!? Cậu, lục hết quảng cáo của những tiệm ăn bị bỏ trong thùng rác ra đây!"

Chiến Chiến chau mày lại nhìn Kế Toán bày các tờ quảng cáo nhăn nhăn nhúm nhúm trên bàn, rồi gọi điện thoại hỏi thăm từng chỗ từng chỗ. Nhưng, nhiều tiệm ăn ngày thường nhiệt tình nhét quảng cáo như thế, mà hôm nay tự nhiên không có một tiệm nào có thể đưa thực ăn cho họ! ?

Lại bị cúp điện thoại, Kế Toán ngước mặt, đói bụng nhìn Chiến Chiến, vung tay lấy ra một tờ đơn màu sắc: "Chị Chiến, đây là tờ cuối cùng rồi. . . ."

"Chị cũng không tin!" Chiến Chiến nắm điện thoại và tờ đơn, lại gọi điện thoại qua, chờ bên kia vừa nhận, Chiến Chiến liền hỏi “Có đưa thức ăn không?"

Một giọng nữ ngọt ngào nói: "Có ạ, xin cho biết địa chỉ của quý khách, tên món ăn cùng với số lượng."

Chiến Chiến báo thức ăn cần, rồi sau đó nói: "Địa chỉ chính là tiệm sửa xe ‘Chiến Xa’ cách tiệm cô hai con đường, chắc biết chứ."

"‘Chiến Xa’ à, được, tôi kiểm tra đối chiếu một chút —— a quản lý. . . ."

Đột nhiên, bên kia điện thoại đổi tay, một thanh âm gấp gáp của đàn ông truyền đến: "Thật ngại, hôm nay số lượng thức ăn cần đưa của bổn tiệm quá nhiều, không cách nào phục vụ quý khách, xin tha thứ!"

"Cụp." Thanh âm thanh thúy vang lên lần nữa, thanh âm "Tút tút tút" không ngừng quanh quẩn phóng đại trong đầu Chiến Chiến, cuối cùng rốt cuộc biến thành pháo nổ, nổ bay lý trí của cô. Cô cầm điện thoại lên thật nhanh, không nhận? Được, tôi tiếp tục gọi! Còn không nhận? Hừ, tôi liền gọi tới nhận mới thôi!

Rốt cuộc, bên kia lại truyền tới giọng nam vừa rồi, chỉ là lúc này mang theo nồng đậm bất đắc dĩ: "Chào quý khách."

"Vì sao không đưa thức ăn cho chúng tôi!" Đừng tưởng rằng cô không nghe ra, rõ ràng thái độ rất tốt, kết quả vừa nghe thấy tên "Chiến Xa" đã thay đổi mặt.

"Bà chủ Chiến, thật cô, vừa rồi tôi đã nói ——"

"Vậy được” Chiến Chiến cắt đứt lời của anh “Tiệm mấy người không đưa ra ngoài, tôi đến tiệm ăn được chứ."

"Thật rất ngại, tiệm nhỏ không gian có hạn, trước mắt đã đầy ngập khách, sợ rằng không thể chiêu đãi. . . ."

"Anh rốt cuộc có chuyện gì! ?" Chiến Chiến rốt cuộc nổi đóa, uy hϊếp ông chủ vô tội “Tôi cho anh biết! Bây giờ tôi sẽ đến tiệm của anh ngay. Nếu như anh không có đầy ngập khách, quả đấm của tôi sẽ không nhìn người, không cho khi dễ người như vậy!"

Nói đến đây, giọng nam bên kia rốt cuộc lộ ra kinh hoảng, anh ta đã nói xin lỗi, cuối cùng không thể không bất đắc dĩ cầu xin tha thứ: "Bà chủ Chiến, chúng tôi chỉ là người làm ăn, không phải cố tình gây khó dễ với cô! Hôm nay chuyện như vậy. . . . Đều là ông chủ Tùy phân phó, chúng tôi không dám đắc tội anh ta, hai vị có chuyện gì có thể âm thầm giải quyết, đừng làm khó những người như chúng tôi. . . ."

Thấy cô cúp điện thoại, Kế Toán cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chị Chiến. . . Như thế nào. . . ?"

Chiến Chiến vỗ bàn một cái đứng dậy nói: "Chị đi ra ngoài một chút!" Âm thầm giải quyết đúng không? Cô cũng nghĩ như vậy!

"Chị Chiến! Vậy chúng em làm sao bây giờ. . . ." Kế Toán ôm bụng đói dẹp lép, đáng thương hỏi.

Y theo tác phong của Tùy Nhạc, nói không chừng cả tiệm MacDonald ở đầu hẻm cũng bị mua rồi, cô không nhìn khuôn mặt buồn bã của những người làm, bỏ lại một câu: "Ăn mỳ ăn liền đỡ đi."

******

Chiến Chiến chạy xe jeep nhỏ, có chút không xác định dừng trước cửa lớn của căn biệt thự hạng sang, cô cầm tờ giấy viết địa chỉ lên so với địa chỉ trên cửa —— là nơi này không sai chứ?

Nửa giờ trước, cô gϊếŧ đến tiệm ăn của Tùy Nhạc, lại bị báo là hôm nay người này căn bản không đi làm, phục vụ trong tiệm ăn đã sớm chuẩn bị địa chỉ của Tùy Nhạc, bảo cô trực tiếp đến nhà tìm người.

Nhưng cô không nghĩ tới, ông chủ nhỏ Tùy Nhạc này, cư nhiên ở chỗ cao cấp thế này. Hơn nữa. . . . Cửa này chỉ là đồ trang trí thôi sao? Cửa sắt rộng mở, xe của cô lái vào cũng không có ai trông nom, Chiến Chiến mang theo hồ nghi đầy bụng vào sân.

Mỗi ngôi biệt thự cách nhau cũng rất xa, Chiến Chiến giảm tốc độ xe nhìn kỹ vườn hoa độc lập ở cửa, cho tới khi đến trước một căn nhà. Chiến Chiến dừng xe ở ngoài sân trong chỗ đậu xe tạm thời của quản lý, đẩy cửa chính không khóa ra, một đường thuận lợi đi vào trong nhà.

Chiến Chiến đứng ở cửa trước nhìn quanh vào trong, lại chỉ thấy phòng khách vắng vẻ, trang hoàng giản dị nhưng không mất vẻ cao quý, cô do dự nhẹ nhàng hô một tiếng: "Tùy Nhạc…”

Hô xong cũng tự xấu hổ, âm thanh này là gọi con muỗi sao? ! Vừa rồi vì tức giận nên không chú ý gì đã vọt vào, đến lúc này mới ý thức được, cô còn chưa suy tính đối mặt Tùy Nhạc thế nào. . . .

Chỉ là, do dự cũng không phải là tác phong của Chiến Chiến cô, đã đến rồi, thì cứ giải quyết việc này đi, thuận tiện tiêu trừ bất mãn của anh ta, giải quyết vấn đề bữa trưa! Nghĩ tới đó, lòng tin của Chiến Chiến lại trở về rồi, cô khụ cổ họng hô to một tiếng: "Tùy, đầu, lớn!"

Đợi một lát, vẫn không có đáp lại, Chiến Chiến xác định trên giá giày có đôi giày quen thuộc, biết mình không có tìm lộn địa chỉ, liền cởi giày đi thẳng vào. Đi tới gần cầu thang thì cô nhạy bén ngửi thấy một mùi rượu từ lầu hai truyền xuống. Chiến Chiến tìm đi lên lầu, dừng lại trước một gian phòng khép hờ cửa.

Nhìn vị trí, Chiến Chiến đoán được nơi này là phòng ngủ chính, cũng chính là nơi Tùy Nhạc ở, nên cô gõ gõ cửa: "Tùy Nhạc? Anh ở đâu?"

Đợi một lúc lâu, bên trong phòng chỉ truyền tới tiếng vang rất nhỏ, Chiến Chiến lại gõ cửa: "Tùy Nhạc? Anh không nói gì, em vào à."

Vẫn không có phản ứng, Chiến Chiến thử dò xét đẩy cửa ra.

Rõ ràng là buổi chiều, nhưng trong phòng lại mờ mờ, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề che ánh mặt trời sáng lạn, hòa với mùi rượu tràn ngập bên trong phòng tạo ra cảm giác chán chường. Chiến Chiến đẩy cửa ra, mượn ánh sáng trên hành lang quan sát bên trong phòng.

Giữa phòng là giường khổng lồ, cuối giường là tủ treo quần áo, trên mặt đất tán lạc mấy vỏ chai rượu, mà trong vòng vây chai rượu, dựa vào tường ngồi dưới đất, chính là Tùy Nhạc.

Chính xác mà nói, là Tùy Nhạc ngâm rượu.

Anh cúi thấp đầu, áo sơ mi đen trên người xốc xếch nếp nhăn trong tay còn nắm một bình rượu quá nửa. Chiến Chiến sải bước đi vào, hơi nhíu mày nhìn chai rượu trong tay anh, khom lưng lấy đi, trong miệng không vui giáo huấn: "Không có chuyện gì uống nhiều như vậy làm gì!"

Tùy Nhạc nhìn tay của mình giống như nghi ngờ sao không thấy chai rượu nữa, lại từ từ ngẩng đầu liếc nhìn Chiến Chiến đối diện anh, rồi sau đó ánh mắt mê mang của anh đột nhiên sáng lên, mơ hồ kêu: ". . . . Đình Đình."

Da đầu Chiến Chiến tê rần, cả người bị ánh mắt si mê của anh nhìn không thoải mái, đang muốn mở miệng cải chính. Tùy Nhạc trên đất đột nhiên nhảy lên, bổ nhào về phía cô thật nhanh, vừa vặn đè cô ngã xuống trên giường lớn mềm mại sau lưng.

Động tác của anh quá nhanh nhẹn không giống người uống rượu say, nhưng sức lực mạnh mẽ cũng không giống bộ dạng thanh tỉnh. Chiến Chiến bị ép tới thiếu chút nữa sặc khí, cô dùng sức đẩy vật nặng đè ở trên người, cắn răng gầm nhẹ: "Tùy đầu lớn, anh đứng, lên, cho em!"

"Đình Đình. . . ." Trong miệng Tùy Nhạc cũng có mùi rượu, Chiến Chiến cũng không biết là bởi vì sự đến gần của anh, hay là rượu cồn, thân thể lại bắt đầu không tự chủ cứng ngắc.

"Mẹ kiếp, tôi có thể sửa tiết mục ghê tởm này không?" Chiến Chiến đưa tay dùng sức chụp cái đầu đưa gần tới của Tùy Nhạc “Nhìn kỹ, là Chiến Chiến, không có Đình Đình! Không có! OK?"

"Chiến Chiến. . . ." Tùy Nhạc giống như không biết cô, vẻ mặt thống khổ lắc đầu, ánh mắt tỉnh tảo một chút, rồi sau đó lầm bầm lầu bầu “Đúng vậy a. . . . Vẫn luôn là Chiến Chiến, không có Đình Đình. . . . Không có a, ư ——"

Đầu Tùy Nhạc té ở trên cổ Chiến Chiến, một tiếng cuối cùng tựa hồ là không đè nén được, nghẹn ngào phả trên da cô, cực nóng. Chiến Chiến bị một tiếng cuối cùng của anh làm hoảng sợ, không kịp tránh thoát sự đến xâm chiếm của anh, mặc anh phun hô hấp mê loạn trên người mình.

Trong nháy mắt Chiến Chiến cảm thấy vô cùng áy náy, thật thật muốn khóc a! Cô cẩn thận rút cái tay ra, động tác có chút lạnh nhạt vỗ vỗ phía sau lưng anh: "Việc này. . . . em chỉ có thể nói, bể khổ vô biên. . . . Quay đầu lại là bờ a."

Một câu nói nói xong, thân thể Tùy Nhạc chợt bắt đầu khẽ run lên, trong miệng cũng truyền ra hàng loạt tiếng nức nở nghẹn ngào. Chiến Chiến bị hù sợ, cũng không quản nhiều như vậy, vội vàng ba chân bốn cẳng đẩy anh ra, tự ngồi dậy nhìn nét mặt anh.

Nhưng Tùy Nhạc không đè ép cô nữa, lại nằm lỳ ở trên giường, hung hăng chôn mặt ở trên giường mềm mại, run rẩy giãy dụa.

Chiến Chiến không nghĩ tới một câu nói của mình lại khiến anh đau buồn, cô vò đầu đứng ở bên giường, lắp bắp nói: "Anh. . . anh đừng khóc a! Một người đàn ông như thế không tốt. . . . Anh, anh xem em thật sự không phải cố ý. . . . em nào biết anh còn tưởng là thật a!"

Tùy Nhạc vùi mặt sâu hơn, tay nắm chặt nắm tay chống đỡ ở trên giường, loại trạng thái không tiếng, thắng có tiếng này hoàn toàn khiến Chiến Chiến không có cách nào —— Cô, cô thật không nghĩ tới Tùy Nhạc thích Chiến Đình Đình như vậy a! !

Lúc này, hình ảnh "Chiến Đình Đình" ở chung với anh xuất hiện ở trong đầu: Tùy Nhạc có thể dùng một tháng tiền ăn để đổi một lần hẹn hò đầu tiên, mỗi lần đều nghĩ ra địa điểm hẹn hò nổi bật, thậm chí. . . . Thậm chí còn hôn cô.

Như vậy xem ra —— anh ta, thật thích Chiến Đình Đình!

Chiến Chiến tay chân luống cuống nhìn người lâm vào bi thống trên giường, vò đầu bứt tai, cuối cùng chỉ là bỏ lại một câu thật nhỏ: "Việc này. . . . Em chuẩn bị đồ giải rượu cho anh, chờ anh. . . . . Bình tĩnh, rồi hãy nói."

Nói xong, cô xông ra ngoài thật nhanh, chạy bịch bịch xuống lầu.

Xác định tiếng bước chân đi xa, người đàn ông nằm lỳ ở trên giường trong phòng từ từ quay mặt lại, lộ ra con ngươi trong trẻo. . . . và khuôn mặt nén cười nghẹn đến thiếu dưỡng khí mà phát đỏ

Thêm Bình Luận