Chương 2: Người con gái anh thích

Chương 2: Người con gái anh thích

- Hoài An, bài thuyết trình tâm lý cậu đã làm xong chưa?

Tiếng nói lãnh lót của cô bạn cùng bàn chợt cất lên, dù là một chất giọng nhỏ nhẹ vuốt ve nhưng cũng đủ khiến một người vốn đã quen với tĩnh lặng như Hoài An thoáng giật mình. Cô không đáp, mà chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lấy ra từ trong cập một chiếc USB bé nhỏ, bên trên còn gắn thêm một chiếc móc khoá hình quả bóng theo phong cách chóng thất lạc của các em nhỏ tiểu học.

- Đừng làm mất nhé… – Hoài An trong có vẻ chừng chừ không yên tâm.

Tú Linh mỉm cười thân thiện nhận lấy nhưng trong lòng lại có chút diễu cợt. Nếu không phải vì điểm số thì cô ta cũng chẳng cần phải ghép đôi với đứa con gái lập dị này. Hoài An chính là một con mọt sách chính hiệu, điểm số của cô luôn đứng đầu khối, cũng là đứa con cưng mà các thầy cô luôn ra sức che chở bảo vệ khiến không ít người ngứa mắt.

- Hoài An nè, sao cậu không tạo một tài khoảng Facebook, cậu chỉ cần gửi file mềm cho tớ là được rồi.

- Tớ không thích!

Khác với sự rụt rè phút trước, lần này câu nói của Hoài An khá rành mạch và dứt khoát. Tuy nhiên có lẽ vì lâu không nói chuyện nên khi cất tiếng, giọng cô có chút khảng đặc, nghe ra lại có phần quỷ dị.

Tú Linh trong lòng chán ghét nhưng vẫn nở nụ cười lấy lệ. Dù sao tài liệu của Hoài An soạn thực sự rất hay và chi tiết, riêng về phần trình bày slide cũng đủ hút mắt người xem, ngày mai chỉ cần Tú Linh thuyết trình thật tốt, thì việc đạt được điểm tuyệt đối cũng không phải là không thể.

Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, nhìn cái tên sáng lên trên màng hình khiến tâm tình Tú Linh bỗng chốc vui vẻ trở lại. Liếc nhìn về phía Hoài An vẫn nhàm chán vùi đầu vào cuốn sách dày cộm, cô ả khẽ nhếch mép, tâm tình muốn khoe khoang chiến tích bộ sưu tập cưa cẩm hot boy nổi dậy. Sau khi cố tình bật loa ngoài, Tú Linh liền tiếp lời bằng chất giọng ngọt sớt.

- Anh Dương Minh à, em vừa tan học. Vâng, không sao ạ…

Tan học đã lâu, trong phòng trống vắng giờ chỉ còn hai người họ nán lại. Tiếng nói cười không hề kiêng dè của Tú Linh như vang vọng lại càng thêm rõ ràng. Động tác lật sách của Hoài An bất chợt khựng lại, khi cái tên quen thuộc kia vừa lướt qua tai cô. Hoài An hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng dáng thiếu nữ yêu kiều phía trước.

Mái tóc dài bóng mượt tuỳ ý buông xoã, đôi mắt lúng liếng biết cười, đôi môi chúm chím đỏ mọng. Cô gái mặc chiếc váy ngắn màu xanh biển lộ ra đôi chân thon dài, chiếc áo khoác màu da hợp thời khiến Tú Linh như một nàng thơ vừa bước ra từ những câu chuyện mùa thu. Không quá tung hô khi cô nàng được các nam sinh yêu mến gọi là hoa khôi khoa phân tích tâm lý học.

Hoài An hiếm khi chăm chú quan sát một ai đó, bởi thế giới của cô từ lâu đã không có tiêu cự, cô chỉ theo quán tính mà lần mò về phía trước. Tú Linh nãy giờ vẫn luôn lén nhìn Hoài An, tuy nhiên biểu hiện thất thần lại tựa như soi xét không chút kiêng kị của cô khiến ả có chút rợn tóc gáy. Không hiểu sao ả luôn có cảm giác xung quanh Hoài An luôn toát ra một hơi thở u ám lạnh lẽo, cặp kính to tướng đến mức kì quái che hết gương mặt nhỏ nhắn của Hoài An khiến Tú Linh càng ngờ rằng, đây là một thủ thuật nguỵ trang để giấu giếm hay rình mò.

Giọng nói đầu dây bên kia đã tắt, Tú Linh hợp ý mà nhanh chân rời khỏi phòng để lại mình Hoài An vẫn đang thẳng lưng cùng ánh nhìn chăm chú không đổi đến doạ người.

“Là vậy sao, người anh ấy thích có hình dáng như vậy sao…”

Hoài An lẩm nhẩm thì thầm với chính mình tựa như đang cố giải đáp một đề toán số học. Chỉ là những ngón tay mảnh khảnh vì túm chặt góc áo mà trở nên trắng bệch.

Cô gái lúc nãy dường như tên là Tú Linh, một đứa con gái khôn khéo và giỏi đưa đẩy, luôn tìm được cách lợi dụng kẻ khác để hưởng lợi, rồi lại ảo tưởng vỗ ngực xem đó là của mình. Cô ta thèm khát những ánh nhìn thương cảm từ lũ con trai và ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị của đám con gái.

Bài báo cáo nghiên cứu năm ngoái của lớp trưởng và cô đến cuối cùng lại trùng ý tưởng nhóm Tú Linh, việc đổi đề tài nghiên cứu khiên cô phải thức trắng liên tục nhiều đêm liền. Hoài An biết đây vốn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, bởi ngay sau đó anh chàng lớp trưởng và Tú Linh liền công khai hẹn hò. Tuy nhiên mối quan hệ của bọn họ cũng không kéo dài được lâu. Hoài An cũng không rõ lắm nhưng chỉ mời tuần trước, Tú Linh vẫn thường được đưa đón bởi một đàn em khoá dưới.

Người con trai tốt đẹp ấy sẽ yêu một người con gái như thế ư? Người ấy sẽ hạnh phúc chứ?

Ngoài cửa sổ nắng đã tắt ngấm, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ tối cuối ngày. Hoài An lặng nhìn khoảng sân trống vắng, tầm mắt vô định treo lơ lững trước đám tơ nhện trắng muốt vắt ngang dọc trên song cửa.

- Học sinh ngoan, về nhà rồi hẵng đọc sách, đã muộn lắm rồi.

Lời nhắc nhở đầy thiện chí của cô lao công cũng không thể làm gián đoạn sự tĩnh lặng bao quanh Hoài An. Bà cũng không lấy làm bất ngờ khi bắt gặp cô gái nhỏ đơn độc đến tận giờ này, cảnh tượng này đã kéo dài liên tục trong hai năm qua. Sống tầng tuổi này bà chưa thấy ai kiên nhẫn đến cố chấp như vậy. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô lao công lại niềm nở hỏi han:

- À hôm này cháu không đi xem bóng đá sao, chẳng phải vì xem bóng đá mà cháu thường về sớm vào mỗi chiều thứ sáu sao?

- Sau khi con mồi tự mình sa lưới, loài nhện sẽ kiên nhẫn chờ đợi, mặc tuyệt vọng vùng vẫy đến kiệt sức. - Hoài An vô thức lẩm bẩm như chỉ để chỉnh mình nghe thấy.

- Cháu nói gì cơ?

- Anh ấy cười lên trông rất đẹp, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy một chút thôi cũng khiến cháu vui sướиɠ.

Nếu người anh ấy chọn lựa là cháu...

Hết chương 2