Tần Thư cảm thấy lời Tạ Lan Chi nói còn làm người ta mơ hồ hơn cả giảng viên chuyên ngành.
Tạ Lan Chi nói hắn biết hắn làm như vậy là có lý do, còn muốn hắn tiếp tục ——Excuse me, hắn phải tiếp tục làm cái gì chứ?
Tạ Lan Chi thu khϊếp sợ của Tần Thư vào trong mắt. Không chỉ có Tần Thư, hắn cũng kinh ngạc với chính mình. Biết rõ người kia là hải vương, vậy mà vẫn muốn làm cá của hắn, người bình thường sao có thể làm được chuyện này. Hắn tìm một cái cớ cho hành động của chính mình, Tần Thư ngoài trừ là một hải vương, ngẫu nhiên làm việc thiếu logic, tham ăn, có khi còn không giống người bình thường, thì hoàn toàn không có vấn đề gì về nhân phẩm. Những chuyện khác tạm thời chưa làm được gì, nhưng cái thói tam tâm nhị ý nếu như cố gắng nói không chừng có thể sửa được. Hắn để cho Tần Thư "Tiếp tục", là hy vọng hắn có thể rời khỏi biển khổ, một lần nữa quay về làm người. Chờ Tần Thư cải tạo xong, đến lúc hắn chỉ có thể thích một người...... Chuyện khác sau này nói tiếp.
Vài phút nữa là đến thời gian đóng cổng, dì quản lý như thường lệ thúc giục những nam sinh về trễ mau về phòng. Tạ Lan Chi hỏi: "Còn có việc gì nữa không?"
Tần Thư tỉnh táo lại, nhéo nhéo vành tai đang nóng lên của mình, "Không có việc gì."
Tạ Lan Chi nhìn cái lỗ tai trông có vẻ sờ sẽ rất sướиɠ kia, nói: "Vậy em về đi, nghỉ ngơi sớm chút."
"À, đúng rồi!"
"Hửm?"
"Đàn anh không cần mua cho em cổ vịt với xương đòn vịt nữa," Tần Thư nói, "Một tuần ba lần quá thường xuyên, không tốt cho thân thể lắm." Cổ vịt với xương đòn vịt đều là thực phẩm tẩm ướp nhiều gia vị, nếu ăn quá nhiều, hắn lo lắng sẽ bị ung thư.
Lúc này một nam sinh xách theo đồ ăn khuya, mang dép lê đi ngang qua hai người, nghe được nửa câu sau của Tần Thư, thiếu chút nữa sặc que cay.
Tần Thư vươn tay muốn dìu hắn, "Ấy, người anh em, ông không sao chứ?"
"Không có việc gì," nam sinh biểu hiện có chút cổ quái, "Tui chưa nghe thấy gì hết, các ông tiếp tục đi."
Nam sinh cầm que cay chạy mất dép, Tần Thư thấy hắn mang dép lê còn có thể chạy nhanh như vậy, sợ ngây người: "Người này chắc không phải sinh viên thể dục chứ, ăn khuya vậy không sợ mập sao."
"Sinh viên thể dục không ở khu này." Tạ Lan Chi nói, "ngoài cổ vịt và xương đòn vịt, em còn thích ăn cái gì?"
"Vậy thì nhiều lắm."
Tạ Lan Chi hỏi: "Vậy em không thích ăn cái gì."
Tần Thư suy nghĩ nửa ngày, nói: "Khổ qua."
"Em không thích đồ cay đắng, vậy thích đồ ngọt?"
"Em là người đàn ông thích ăn đồ ngọt."
Tạ Lan Chi gật gật đầu, "hiểu rồi."
"Đàn anh hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì." Tạ Lan Chi muốn chạm vào lỗ tai Tần Thư, bàn tay đến một nửa lại thay đổi chủ ý, nhẹ nhàng kéo dây thắt mũ áo hoodie của Tần Thư, "anh phải đi rồi, ngày mai gặp."
"À......" Tần Thư vẫn hơi ngây ngốc, "Ngày mai gặp"
Tần Thư mang một đầu đầy dấu chấm hỏi về phòng ngủ, Sở Thành đã nằm ở trên giường, "Phát điên xong về rồi à, tắt đèn đi."
Tần Thư chậm rì rì nói: "Mày có cảm thấy Tạ Lan Chi gần đây sai sai không?"
Sở Thành một lời khó nói hết mà nhìn hắn, "Mày còn không biết xấu hổ nói người ta sai sai? Sai nhất không phải mày thì còn ai nữa?"
Tần Thư rất là tự hào nói: "Vậy cũng đúng." So về kì quặc, ai bì kịp với hắn.
Sở Thành lắc đầu, "...... Suốt ngày nghĩ cái gì không biết."
Qua một thời gian bổ sung kiến thức, Tần Thư đối với bài chuyên ngành như thiên thư kia đã có chút tiến bộ, còn Sở Thành nghe giảng thì tuỳ lúc: Lúc may mắn thì có thể nghe hiểu một đoạn, phần lớn thời gian là nghe hiểu một từ hoặc một câu nào đó, còn lúc xui nhất thì một chữ cũng nghe không hiểu, giống như hiện tại.
Sở Thành đánh xong một ván trò chơi, ngẩng đầu phát hiện Tần Thư vẫn như cũ nhìn chằm chằm PPT trên bục giảng, chỉ là ánh mắt đã sớm tan rã.
Sở Thành thấp giọng hỏi: "Mày nghe hiểu không?"
Tần Thư lắc đầu.
"Vậy mày còn nghe giảng bài?"
Tần Thư mặt vô biểu tình mà nói: "Tôn nghiêm của học sinh giỏi không cho phép tao chơi di động."
Sở Thành nói thầm một câu "Không cứu nổi ", hắn nhìn thời gian, nói: "lát nữa tao có hẹn với anh Luật,anh Lan cùng chơi bóng, mày đem cặp về giúp tao —— hoặc là mày đi cùng? Tao nhớ hình như mày cũng chơi bóng mà."
Mỗi chiều thứ sáu ba người đã hẹn sẽ cùng chơi bóng rổ, Tần Thư đã quen, nhưng đây là lần đầu tiên nhãi con mời hắn cùng chơi, hắn cảm thấy rất vui mừng. "Biết chơi, nhưng tao kém lắm, không tự tìm ngược đâu."
Sở Thành cười nhạo nói: "Mày còn rất hiểu bản thân."
"Vậy chứ sao. Bóng rổ thì tao chơi không lại, nhưng có gan thì chơi cầu quốc dân với tao."
"Mày nói bóng bàn à?"
"Đúng vậy, năm đó tao là tuyển thủ đạt giải ba của khu phố đó."
"Được thôi, lần sau chơi với mày."
Bất tri bất giác, Tần Thư đã vứt bỏ tôn nghiêm học sinh giỏi, nổ banh trời với Sở Thành. Bài chuyên ngành này chỉ là một bài lí thuyết dạy cho đủ tiết, bọn họ ép giọng xuống rất nhỏ, không để ảnh hưởng đến bạn học khác.Sắp tan học mọi người lại bắt đầu nhốn nháo, group lớp đột nhiên xôm tụ hănt lên.
【 lập trình viên tu tiên lớp số 9】
【 hoa khôi của lớp: @ cũng là hoa khôi của lớp, đume, mau nhìn ra cửa sổ!!! 】
【 cũng là hoa khôi của lớp: ( sợ tới mức hạt dưa trong miệng đều rơi.jpg) 】
【 cũng là hoa khôi của lớp: anh Tạ Lan Chi! Ảnh tới tìm tao à? =v=】
【 hoa khôi của lớp: Dù sao lớp cũng chỉ có hai nữ sinh, không phải tìm mày thì là tới tìm tao. ( ma lực tình yêu xoay vòng vòng.gif) 】
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Sở Thành và Tần Thư đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Tạ Lan Chi đứng trước cửa phòng học, nhưng mà hắn không phải một mình, còn có Lữ Nho Luật.
Tần Thư đồng tình nói: "anh Luật bị bỏ quên rồi."
Sở Thành một bên đánh chữ một bên nói: "Nói thật thì anh Luật cũng được được, nhưng mà đứng với anh Lan thì không đủ tầm."
"Bọn họ tới đón mày đi chơi bóng à?"
"Nói cái gì vô nghĩa vậy," Sở Thành hỉnh mũi, "Không tới đón tao chẳng lẽ tìm mày à."
"Không tồi nha Sở Thành," Tần Thư ghen tuông nói, "Mày đã thành đoàn sủng." Không còn là bảo bối nhỏ của một mình ba ba nữa, đau lòng quá.
Sở Thành gửi tin vào group lớp: 【 ngại quá làm mọi người đoán mò. Là anh Lan của tao, đến tìm tao. ( 🕶) ( 🕶) 】
【 hoa khôi của lớp: À. ( vẻ mặt lạnh nhạt.jpg) 】
【 cũng là hoa khôi của lớp: ( vậy mày ngầu vãi.jpg) 】
Sở Thành không muốn để Tạ Lan Chi với Lữ Nho Luật đợi lâu, chuông tan học vừa vang liền xông ra ngoài.
"Anh Lan, anh Luật," Sở Thành cười hì hì nói, "Không phải đã hẹn gặp ở sân bóng sao, sao lại rảnh tới đón em vậy."
Lữ Nho Luật chu chu môi về phía Tạ Lan Chi, "mày hỏi nó."
Tạ Lan Chi nói: "Vừa hay tiện đường."
Lữ Nho Luật quay đầu đi, dùng khẩu hình nói: "Tiện đường quỷ gì."
Tạ Lan Chi giả bộ không nhìn thấy, hỏi: "Tần Thư đâu."
"Không biết, chắc đang thu dọn." Sở Thành không để bụng, "Chúng ta nhanh lên đi, nếu không thì sân bóng bị chiếm hết bây giờ."
Tạ Lan Chi "Ừ" một tiếng, vừa lúc nhìn thấy Tần Thư hai vai vác ba lô đi ra, vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại đây.
Tần Thư đi đến chỗ ba người, "Uây, các anh còn chưa đi à."
Tạ Lan Chi nói: "Buổi tối cùng đi ăn cơm không."
"Bốn người chúng ta?"
Tạ Lan Chi chần chờ một giây, "Ừ."
Tần Thư không nghĩ nhiều, "Được đó. Các anh phải chơi bao lâu?"
Lữ Nho Luật nói: " chắc là hơn kém một giờ."
"Vậy em đi chung với mọi người," Tần Thư nói, "Một giờ thôi mà, em đánh ba trận vương giả là xong rồi."
Tạ Lan Chi: "Ừ —— cầm."
Tần Thư lúc này mới phát hiện trong tay Tạ Lan Chi xách theo một cái túi giấy, bên trong có một ly trà sữa. "Cho em?"
"Ừ."
Lữ Nho Luật: "......"
Sở Thành: "......"
Tần Thư nhìn Sở Thành, lại nhìn Lữ Nho Luật, thấy trong tay hai người cái gì cũng không có, tức khắc được sủng mà sợ: "Cảm ơn đàn anh, nhưng mà tại sao?"
Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói: "em không phải thích ăn đồ ngọt sao?"
"Thích......" Hắn thích ăn đồ ngọt, cho nên Tạ Lan Chi tới đón nhãi con rồi thuận tiện cho hắn một ly trà sữa, sao nghe hợp lí quá vậy nè?
Sở Thành mê mang nói: "Cho nên em không có trà sữa là bởi vì em không thích ăn đồ ngọt sao?"
Lữ Nho Luật vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Yên tâm đi, anh so với mày còn thảm hơn, anh cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng ai biểu tụi mình không lớn lên ngọt ngào bằng tiểu Tình Thư."
Trong ánh mắt hâm mộ ghen tị và tiếc hận của Sở Thành cùng Lữ Nho Luật, Tần Thư mở trà sữa, uống một hớp lớn. Trà sữa Tạ Lan Chi mua cho hắn nặng vị trà hơn vị sữa, mang theo mùi trà xanh, còn bỏ thêm viên khoai, vị ngon lắm, không ngán tí nào, hắn cảm thấy mình có thể uống một trăm ly.
Tần Thư uống uống, đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Tạ Lan Chi cho hắn cổ vịt xương đòn vịt ban đầu là vì muốn lấy độc trị độc dạy bác gái ở cửa hàng làm người, sao bây giờ giống như là làm nhiệm vụ hằng ngày vậy, nếu không phải biết Tạ Lan Chi trước mắt vẫn là trai thẳng, chỉ có đại mỹ nhân như Từ Ninh mới có thể bẻ cong hắn, Tần Thư sẽ nghi ngờ Tạ Lan Chi đang theo đuổi hắn.
Thời gian này trên sân bóng đã kín người, hết chỗ. Nam sinh chơi bóng đều rất tùy tiện, không nhất thiết phải đánh cùng người quen, người xa lạc cũng có thể gia nhập. Lữ Nho Luật tìm được một sân có ít người, hô: "Anh em, thêm ba người được không?"
"Được," nam sinh kia sảng khoái nói, "Vừa vặn 3V3."
Sở Thành đếm đếm: "Đó không phải còn có một người à."
Tạ Lan Chi nói: "Tụi mày chơi trước, mệt rồi thì thay tao vào."
Sở Thành và Lữ Nho Luật làm nóng người xong liền nhập cuộc. Tần Thư và Tạ Lan Chi cùng ngồi trên ghế dài ở bên sân, Tạ Lan Chi hỏi: "chơi game không."
"Hay là đi mua cho bọn họ mấy chai nước trước," Tần Thư nói, "hình như bọn họ không đem theo."
Tạ Lan Chi gật gật đầu, "Có thể."
Hai người cùng đi quầy tạp hoá nhỏ bên cạnh, Tạ Lan Chi cầm mấy chai đồ uống vận động từ tủ lạnh, Tần Thư nói: "đợi chút, Sở Thành không thích uống loại này." Hắn cầm lên một chai khác, "Đây mới là hắn yêu nhất."
Tạ Lan Chi đôi mắt hơi nhíu, hắn với Sở Thành cùng nhau đánh bóng nhiều như vậy, trước nay cũng không chú ý tới sở thích của Sở Thành, đàn em nhỏ vậy mà nhớ rất rõ ràng.
Lúc thanh toán, Tần Thư nhìn thấy trên quầy có kẹo que, lại cầm hai cây, nói: "Sở Thành thích vị này, em lấy nó một cái."
Tần Thư thắng lợi trở về, trên sân bóng đang đánh đến lúc căng thẳng. Nhìn thấy Sở Thành từ trên tay đối thủ đoạt lấy cầu, nhanh chóng phản công, ném vào rổ, Tần Thư lập tức như hải cẩu vỗ tay: "Bóng đẹp!"
Tạ Lan Chi: "......"
Tần Thư thưởng thức xong tư thế oai hùng của nhãi con, nói với Tạ Lan Chi: "Đến đi đàn anh, vào trò chơi."
Tạ Lan Chi chẳng nói cái gì, cùng Tần Thư vào trò chơi. Có dã vương như Tạ Lan Chi ở đây, Tần Thư yên tâm thoải mái mà luyện anh hùng mới, cho dù cuối cùng chiến tích cá nhân hắn thảm không nỡ nhìn, nhưng đội địch còn thảm hại hơn, mười phút đã bị bọn họ cho vào hòm.
Toàn bộ quá trình, Tạ Lan Chi cũng chẳng nói một lời, tuy rằng ngày thường hắn cũng không phải người nói nhiều, Tần Thư vẫn là nhạy bén mà bắt được một chút khác thường.
"Đàn anh, anh khó chịu trong người à?"
Tạ Lan Chi nói: "em cảm thấy sao."
"Là bởi vì em quá cùi bắp sao?" Tần Thư áy náy nói, "Vậy em sau này không luyện anh hùng nữa."
Lúc này, trong sân một nam sinh thể lực chống đỡ hết nổi muốn xuống, Lữ Nho Luật gọi Tạ Lan Chi lên thay.
Tạ Lan Chi đứng lên, nói: "Không phải."
"Vậy......?"
Tạ Lan Chi rũ mắt nhìn hắn, "Nhìn thấy em tốt với người khác, anh liền không muốn nói chuyện với em nữa."
Tần Thư ngửa đầu đối mặt với hắn, trong lòng nhảy dựng, ngơ ngác nói không nên lời.
"Tự em chơi đi." Tạ Lan Chi cởϊ áσ khoác, tùy tiện ném vào trong lòng ngực Tần Thư, xoay người đi đến sân bóng.