Collin lấy danh thϊếp trong túi ra, đưa tận tay cho cô.
Thẩm Mộ Khanh bặm môi dưới, không nhịn được nói:
“Anh Collin này, người Trung Quốc chúng tôi có một câu ngạn ngữ đại ý là có đi mà không có lại thì là bất lịch sự. Hôm nay tôi nhận ân tình của anh, sau này tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ anh.”
Thẩm Mộ Khanh trông thấy cây bút trong túi áo của Collin bèn chìa tay ra hỏi mượn.
Collin ngẩn người nhưng vẫn đưa bút của mình cho cô không chút nghĩ ngợi.
Thẩm Mộ Khanh rút một tờ trong xấp tiền mười ngàn Euro kia ra, viết số điện thoại và tên của mình lên đó.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh:
“Tôi làm nghề may sườn xám. Tuy tôi không thạo may áo Tôn Trung Sơn bằng sườn xám nhưng tay nghề cũng không đến nỗi nào. Nếu như anh Collin cần thì cứ bấm số này, tôi luôn sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.”
Collin chìa tay ra nhận lấy tờ Euro ghi số điện thoại của Thẩm Mộ Khanh, ra dấu “OK”.
Sau đó anh ta gõ cửa sổ hàng ghế trước, ra hiệu tài xế cho xe chạy đi.
Collin nhìn theo chiếc taxi đi xa dần, chỉ coi đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ.
Anh ta chớp mắt, tiện tay nhét tờ Euro kia vào túi rồi sải bước đi vào trong Thâm Hải Di Châu.
Collin vừa bước vào cửa, toàn bộ vệ sĩ đứng gác ở cửa ra vào lập tức bao vây Collin tội nghiệp.
“Có chuyện gì vậy? Điên rồi, các người không nhận ra tôi à? Tôi là quản lý Collin của nơi này mà!”
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này.
Đám vệ sĩ xung quanh đều là đồng nghiệp đã làm việc chung với anh ta rất lâu, vậy mà giờ anh ta lại bị bọn họ bao vây, thực chẳng hiểu ra sao.
Bỗng nhiên, một bóng người khiến anh ta hết sức e ngại chầm chậm bước tới từ đằng xa.
Mà rõ ràng mục tiêu của người này chính là anh ta!
Khi Bach đi tới trước mặt anh ta, Collin sợ hãi khom lưng xuống:
“Thưa anh Bach, có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng Collin run rẩy nhưng anh ta vẫn cố giả bộ bình tĩnh.
Mỗi lần đối mặt với vị khách tôn quý nhất của Thâm Hải Di Châu kia là Collin lại không kìm được run rẩy, không sao kiểm soát nổi cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất từ tận đáy lòng.
“Ngài Fred mời anh lên trên phòng.”
Bach không nói thêm câu nào, quay người đi thẳng về phía thang máy.
Đúng là sét đánh giữa trời quang. Collin cố gắng động não hồi tưởng lại một lượt, thậm chí nhớ lại cả chuyện tối qua mình ăn gì.
Thấy đám vệ sĩ đứng đen đặc xung quanh, cuối cùng anh ta vẫn phải hậm hức đi theo lên tầng trên.
“Anh Bach này, anh có thể cho tôi biết ngài Fred tìm tôi có chuyện gì không?”
Có chết thì cũng phải để anh ta chết một cách minh bạch chứ.
Anh ta đứng trong thang máy, nhìn con số không ngừng nhảy lên, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng. Truyện được edit và thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanpage cùng tên với nhóm dịch.
Nhưng Bach chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Chuyện của ngài ấy không phải việc mà tôi được phép phỏng đoán.”
Thấy chiêu này không thu hoạch được gì, Collin không cố hỏi thêm gì nữa.
Ánh mắt đã không còn ánh sáng.
“Ting!”
Họ đã lên tới tầng cao nhất. Âm thanh tựa như tiếng chuông báo cái chết vang lên.
Collin đi theo sau lưng Bach chầm chậm bước vào phòng VIP của Fred.
Joseph bị đánh chảy máu đầm đìa vẫn còn đang nằm ngoài cửa, chưa được khiêng đi.
Trước cửa be bét máu.
Collin nín thở, nhìn Bach đứng ngay trước mặt mình, mở cánh cửa nặng nề kia ra.
“Thưa ngài, Collin đã tới rồi.”