Khương Hà Nhi mở mắt tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên phòng ngủ chính. Là phòng của Lê Tử Trung.
Cả cơ thể cô đều đau, ngực vì ma sát với bàn cũng đau rát, không biết anh "ăn" đến khi nào thì kết thúc, cô đã ngất đi ngay sau đó. Đồng hồ trên tường điểm 9 giờ tối, bên ngoài đã là khoảng không đen mờ mịt.
Kɧoáı ©ảʍ khi l.àm tình thật khiến người ta phải sợ. Khương Hà Nhi không nghĩ sẽ có ngày bản thân d.âm đ.ãng đến như vậy, hùa theo Lê Tử Trung. Cô chua xót nhắm chặt mắt.
"Ăn chút gì đi!" Lê Tử Trung hình như đã ra ngoài, anh mua cháo nóng đến cho cô.
Trong tháng qua lúc nào cũng vậy. Mỗi khi cô phục vụ anh xong đều không còn sức, anh luôn ở bên chăm sóc cô. Đến cả việc nhà cũng không cần làm trong một ngày.
Cô cho anh cơ thể, đổi lại có thể muốn bất cứ thứ gì trừ tự do. Không giống cô đang trả nợ mà giống anh đang bao nuôi tình nhân hơn.
Khương Hà Nhi vì đói cũng giơ tay nhận bát cháo, đồ ăn dâng tận miệng, tội gì không ăn.
Lát sau cô ăn xong anh lại mang đến cho cô vài quả đào. Cô nhìn anh, hoài nghi nhận lấy. Hôm nay còn có cả hoa quả sao?
"Ăn đi, đào nhiều nước, bổ sung thêm cho cơ thể em"
Trong giọng nói của anh cô nhận ra, cúi đầu lén đỏ mặt. Người đàn ông này thật là, đã "ăn" xong rồi còn không biết xấu hổ.
Cô gặm quả đào, thật ngọt!
Nhưng chính lúc này cô nhớ đến sau trận kịch liệt vừa rồi, trên bàn đầy nước, dưới sàn cũng vương vãi một vũng nhỏ:
"Cái đó...dọn dẹp..."
"Không cần lo, nhân viên vệ sinh đã dọn rồi"
Cô vẻ mặt khó coi, lại để nhân viên vệ sinh dọn thứ nước kia:
"Vậy còn váy áo, đồ lót?"
"Đồ của em, tôi không để bọn họ nhìn"
Đúng vậy, có nhìn cũng chỉ có mình anh được nhìn.
Cô thở phào, nếu bọn họ nhìn thấy đồ lót và váy của phụ nữ vứt lung tung trên sàn, không biết sẽ nghĩ gì.
Lê Tử Trung nhớ trong lúc "ăn" cô lỡ miệng gọi anh là học trưởng. Thì ra cô vẫn luôn biết anh:
"Vẫn nhớ tại sao không nhận?"
Cô biết anh đang hỏi vấn đề gì. Chỉ là không biết nên trả lời thế nào:
"Trông anh giống như không muốn nhận em"
Anh im lặng không đáp, cô lặng lẽ cắn xuống quả đào mọng. Rõ ràng là anh chối bỏ hai người từng quen nhau. Giờ anh là chủ nợ của cô, không còn là học trưởng nữa. Nhưng trong lòng cô luôn chối bỏ món nợ này.
***
Thời gian cứ vậy trôi qua, không dài không ngắn. Chớp mắt một năm đã qua đi.
Trong một năm này, cô luôn bị giam trong biệt thự. Không cảm nhận được tự do. Chỉ là công việc lặp đi lặp lại. Cô nấu ăn, giặt đồ, rửa bát, ngoài ra thỉnh thoảng vẫn "phục vụ" Lê Tử Trung. Mà Lê Tử Trung vẫn như vậy, sức lực tràn trề. Muốn cô bao nhiêu lần cũng không đủ.
Cô chăm chỉ làm việc, hết lòng trả nợ muốn thoát ra, cô sớm đã không còn hi vọng Lê Tử Trung tìm được Tạ Đình Sâm nữa.
Một năm qua, Khương Hà Nhi nghĩ lại mà thấy kinh. Lê Tử Trung và cô thân mật với nhau quá mức, l.àm tình bao nhiêu lần không đếm được. Ở trong căn biệt thự rộng này đều là địa bàn của anh. Mọi nơi, mọi lúc, chỉ cần là anh muốn liền kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, lập tức cắm gậy t.hịt vào tiểu hoa cô mà ra sức thao. Cũng không thể phủ nhận, những lúc như vậy cô được anh nâng lêи đỉиɦ cao của sự sung sướиɠ.
Nhưng không phải lúc nào Lê Tử Trung cũng muốn cô như sói động d.ục. Có những lần anh đi vắng rất lâu mới quay lại. Nhiều lần anh bước vào đều mệt mỏi cực độ, một số lần trên người đều có vết thương. Những lúc đó chỉ cần cô băng bó hoặc nấu canh cho anh. Anh đều không làm gì, xong việc sẽ quay về phòng. Ngủ một giấc đến sáng sẽ rời đi.
Những lần đó Khương Hà Nhi cũng hiểu, sống trong cảnh giàu sang có thể không hoàn toàn hạnh phúc. Cũng giống như cô, ở trong căn biệt thự đẹp đẽ, không cần làm nhiều việc nhưng cô hoàn toàn chỉ muốn tự do!