Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiếm Hữu

Chương 71. 'Hà Nhi, cuối cùng cũng thấy em'

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không nghĩ đến trong đêm đó Khương Hà Nhi phát sốt. Một mình Quách Phong chăm sóc cô.

Toàn thân Khương Hà Nhi nóng bừng, vô cùng khó chịu. Cô nửa tỉnh nửa mơ.

“Nước…khát quá…” Cô mơ màng nói

Quách Phong kiên nhẫn từng chút cho cô uống nước, dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán cô, đắp chăn ấm cho cô. Mọi người đã ngủ hết hắn chỉ đành tự mình tìm thuốc hạ sốt, đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi mới cho Khương Hà Nhi uống.

Giữ cây nhiệt kế trong miệng cô, hắn cao lãnh nói:

“Há miệng”

Khương Hà Nhi luyến tiếc buông nhiệt kế ra, ánh mắt yếu ớt như mèo con bị bệnh quan sát người đàn ông đang híp mắt nhìn chỉ số trên nhiệt kế. Đã giảm xuống còn 37°C, cũng may, nếu không hắn sợ sẽ mang cô đến bệnh viện luôn.

Chính là đêm đó hắn không có chỗ ngủ. Khương Hà Nhi qua vốn muốn kéo hắn đi ngủ sớm, kết quả khiến hắn thức cả đêm.

***

Chớp mắt một tháng nữa đã trôi qua, tuyết ở nước D đã dần tan, không khí đã dần ấm áp.

Thời gian này Quách Phong vẫn hay đưa Khương Hà Nhi đi chơi đủ chỗ, còn nuôi cho cô béo lên, đứa nhỏ trong bụng cũng lại lớn thêm rồi.

***

Mùa đông ở nước D qua đi thì nước Y đã sang mùa xuân.

Lê Tử Trung hôm nay đột nhiên gọi Quách Nhạn đến. Ba tháng qua đi cô gái này vẫn luôn thay Cao Tuấn làm mọi việc, thậm chí nhiều phương diện còn tốt hơn. Chém gϊếŧ là không tránh khỏi. Từ một cô nhóc tay sạch sẽ đến một cô gái bàn tay dính đầy máu.

“Lê thiếu chủ” Cô cúi thấp người

Thế nhưng Lê Tử Trung vẫn luôn giữ một vẻ mặt, hình như anh có chuyện vui nên hôm nay đã tươi tỉnh hơn nhiều. Suốt mấy tháng qua luôn giữ nét mặt lạnh lùng, sát khí một vùng, hôm nay như vậy khiến Quách Nhạn thấy bất an.

“Có vẻ như dạo gần đây cô cùng Cao Tuấn sống thoải mái quá nhỉ?” Lê Tử Trung chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô em họ

“Em sẽ cố gắng tìm chị dâu về”

Nhắc đến Khương Hà Nhi, ánh mắt lạnh dần trở nên sắc bén, tựa như có thể gϊếŧ người. Không khí trong phòng như lạnh hẳn đi, toàn bộ như muốn đông cứng Quách Nhạn:

“Là vẫn chưa tìm được hay là muốn bảo vệ Quách Phong? Đúng là không vô dụng nhưng lại quá ích kỷ”

Một xấp ảnh được ném lên bàn. Trong ảnh là một lễ hội tấp nập người. Thế nhưng khuôn mặt của Khương Hà Nhi lại lọt vào máy ảnh. Dù không chụp chính diện, lẫn trong đống người xa lạ, nhưng làm sao Lê Tử Trung có thể không nhận ra Hà Nhi của anh?

“Cô nói xem, Quách tiểu thư”

Khuôn mặt Quách Nhạn đông cứng, không ngờ chia nhân lực cho cô đi tìm người nhưng Lê Tử Trung không tin tưởng cô, đã tự mình sai người làm việc.

“Có vẻ như tôi đối với cô và Cao Tuấn vẫn còn nhẹ nhàng quá. Hay là hai người sớm đã chuẩn bị tinh thần đi chết rồi, tận dụng nốt hai năm này?”

Quách Nhạn không dám ngẩng mặt lên, cảm giác lạnh sống lưng.

Lê Tử Trung thật sự tức giận với cách làm việc của Quách Nhạn, nếu để 2 năm nữa có lẽ Hà Nhi của anh đã kết hôn rồi sinh con, lại chạy đi đâu không biết.

“Nước D…” Lê Tử Trung siết chặt bức ảnh.

***

“Ở lại nhớ ngoan ngoãn, nghe lời dì Chu. Bị bệnh nhớ uống thuốc. Không được gây chuyện”

Khương Hà Nhi gật đầu như giã gạo, hoàn toàn yên lặng nghe Quách Phong dặn dò. Hôm nay Quách Phong phải đi công tác xa. Vậy nên cô vác bụng mình cùng dì Chu đứng ngoài sân tiễn Quách Phong.

“Vậy khi nào anh quay lại?” Khương Hà Nhi tò mò hỏi

Quách Phong suy nghĩ một lúc chỉ chỉ vào bụng cô rồi cười nói:

“Có lẽ lúc đứa nhỏ này lớn một chút tôi sẽ quay lại”

“Được, anh hứa phải quay lại đó” Khương Hà Nhi mỉm cười

“Nếu không về sớm còn có thể đi đâu?” Quách Phong vỗ đầu cô, giọng pha chút sủng nịch.

Quách Phong cười nhẹ, đeo vào tay cô một chiếc vòng bạc họa tiết hoa bướm lấp lánh tinh xảo:

“Cái vòng này…” Khương Hà Nhi đầy thích thú nhìn chiếc vòng treo trên cổ tay phải của mình

“Không phải cô vừa đoạt giải trong cuộc thi thiết kế của trường sao? Là quà”

“Cảm ơn!”

Khương Hà Nhi mỉm cười, cô rất thích cái vòng mà Quách Phong tặng.

Thời gian cũng không còn sớm, hắn vội lên xe với chuyến công tác dài. Chiếc xe dần chuyển bánh, Khương Hà Nhi đưa mắt nhìn theo. Không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an, giống như cả đời này sẽ không có khoảnh khắc yên bình cùng Quách Phong nữa.

Dì Chu nhìn ra cô đang lo lắng, bà dắt tay cô vào trong:

“Sẽ không có việc gì đâu, phụ nữ lúc mang thai thường nhạy cảm như vậy”

Cô gật gật, không hiểu sao cứ lo lắng mãi nữa.

***

Quách Phong rời đi chưa đến 3 ngày…

Khương Hà Nhi trong bộ đồng phục nữ sinh bước vào nhà, mái tóc buộc cao. Không nhìn ra cô đang mang thai. Cô ôm theo chiếc cặp vô cùng hớn hở.

Thế nhưng căn biệt thự hôm nay vắng lặng đến lạ, bình thường sẽ sáng đèn, nghe được tiếng nước từ miệng con rồng đá chảy xuống chiếc ao nhỏ giữa đại sảnh, trong ao nhỏ có dàn hoa sen, cá chép, và một đóa sen tịnh đế, nhìn cực yên bình nên cô thích lắm.

Hôm nay lại tối và yên lặng, Khương Hà Nhi không thể không cảm nhận được nguy hiểm, ôm lấy bụng mình.

Im lặng thấy sợ, cũng không có một bóng người. Khương Hà Nhi vừa sợ hãi vừa bất an, bắt đầu tìm kiếm xung quanh:

“Dì Chu, Tiểu Hồng, Tiểu Lý…mọi người!”

Bước vào bếp, bầu không khí càng lạnh lẽo, hơi lạnh bủa vây cô, xông thẳng vào từng lỗ chân lông như muốn đông cứng thân thể bé nhỏ này.

Khương Hà Nhi cả người mềm nhũn, thân mình khẽ run rẩy, trái tim cô như chết lặng khi chứng kiến trong căn bếp gọn gàng khắp nơi vương vãi máu đỏ, mùi tanh khiến cô buồn nôn. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Sao lại có máu? Mọi người đã đi đâu? Cô căng thẳng điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của mọi người, gọi tên họ, lúc này cô như con mèo nhỏ sợ bị bỏ rơi.

Dĩ nhiên sẽ không có một ai đáp lại…

Chính lúc Khương Hà Nhi đang tuyệt vọng, ngừng lại sự tìm kiếm thì từ phía sau cô, một bóng nam cao ráo tiến tới, hai cánh tay vươn ra, cả người cô bị ôm lấy bất lực ngã vào lòng người kia. Giọng nói nam nhân quen thuộc vang lên:

“Anh tìm em khổ sở quá. Hà Nhi, cuối cùng cũng thấy em rồi”

Khương Hà Nhi bị ôm chặt đến mức không động nổi, nhưng cô đã sợ đến mức không động nổi rồi, tay chân đông cứng. Không cần nhìn cũng biết người đang ôm cô là Lê Tử Trung. Chỉ có Lê Tử Trung có giọng nói đó, chỉ có anh mới ôm cô như vậy. Hành động quen thuộc này đã diễn ra với cô suốt 1 năm cơ mà.

“Tử Trung…anh…” Khương Hà Nhi biết lần này không phải mơ, là thật

Lê Tử Trung thật sự đến rồi. Khương Hà Nhi run rẩy không nói nên lời.

Và tất nhiên cô cũng đoán được kết cục của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »