Khương Hà Nhi buồn bực, ban đầu cứ tưởng nhận được sự quan tâm của Lê Tử Trung, không ngờ anh là không muốn đứa trẻ cản trở hai người, đúng là quái nhân!
Cô đẩy Lê Tử Trung ra, một thân ướt đẫm rời khỏi bồn tắm, tự dùng khăn khô lau mình rồi mặc quần áo. Xong việc thì đi dọn đồ, không nói thêm gì.
Anh biết mèo con của mình giận dỗi cũng không lên tiếng, trơ mắt nhìn cô đi khỏi. Anh không chỉ muốn giữ cô làm của riêng, tuổi thơ của anh chỉ có Khương Hà Nhi là người đối với anh chân thành nhất, anh cũng sợ nếu có đứa trẻ nó sẽ phải chịu áp lực.
Sau đó hai người rời khỏi bệnh viện, trước khi đi cô không quên nhìn lại một lần khung cảnh quen thuộc này. Thời gian qua cô rất vui, Tề Tề, Tề Minh, bác Lăng bọn họ rất tốt. Không biết sau này cô sẽ ra sao? Cô không mang đồ gì theo, Lê Tử Trung nói nếu thiếu đồ sẽ mua lại. Cô chỉ lén giữ quân Mã của bộ cờ vua, lần đó Tề Tề dọn nhưng bị thiếu quân này, cô vốn muốn hôm sau trả lại nhưng thằng bé không đến, mang theo coi như là món đồ kỉ niệm.
Trên xe, Khương Hà Nhi không khỏi buồn bã. Cô cứ nghĩ lần này sẽ về căn biệt thự kia. Nhưng cô phát hiện ra xe đã chạy rất lâu, căn biệt thự quen thuộc kia không thấy một góc, đường đi rất lạ.
“Tử Trung, anh muốn đưa em đi đâu?”
“Một lát nữa em sẽ biết” Lê Tử Trung vuốt mái tóc cô, uốn một lọn tóc trong tay, ra vẻ thần bí.
Tài xế đánh xe qua đường khác, đi vào một con đường xung quanh đầy trúc. Hương thơm rừng núi phảng phất vào xe. Khương Hà Nhi hoang mang, lẽ nào Lê Tử Trung muốn đem cô nhốt trong rừng cho thanh tĩnh?
Con đường rộng và dài, đi mãi cuối cùng cũng dừng lại. Lê Tử Trung xuống xe trước, rồi đi vòng qua mở cửa cho cô:
“Đến nơi rồi, xuống xe đi”
Khương Hà Nhi bước xuống, trước mắt cô là một căn biệt thự mang phong cách cổ điển, cổng lớn chạm khắc vàng. Xung quanh đều mọc đầy trúc. Lê Tử Trung dắt Khương Hà Nhi vào trong, nắm chặt tay cô.
Khương Hà Nhi bị choáng váng trước vẻ đẹp của căn biệt thự, so với căn biệt thự cô bị nhốt một năm thì căn này mang phong cách cổ kính hơn, những vật dụng bên trong có một số ít làm bằng trúc, ngoài đồ nội thất đậm chất Tây Âu còn có bình phong, câu đối treo trên tường.
“Đẹp quá” Khương Hà Nhi thỏa sức nhìn ngắm
“Đây là biệt thự nghỉ dưỡng của Lê gia, trước đây ông nội vẫn hay mang anh đến đây. Nhưng ông mất rồi anh cũng không đến nữa. Anh mang em đến chơi vài ngày, có thể ra rừng trúc ngắm cảnh”
Khương Hà Nhi ngạc nhiên đến giật mình:
“Anh nói thật sao? Anh để em đến đây chơi?”
Lê Tử Trung gật đầu chứng thực, lại nhìn dáng vẻ háo hức chờ đợi của cô gái trước mắt:
“Nhưng vệ sĩ sẽ luôn đi theo em”
Nghe đến đây Khương Hà Nhi có chút tụt hứng, nhưng được ra ngoài là tốt rồi.
“Bất ngờ anh cho em là cái này à?” Cô chớp mắt
“Không phải cái này, anh dẫn em đi xem” Lê Tử Trung mỉm cười, anh nắm tay cô, dắt cô đến phòng ngủ trên tầng hai.
Lê Tử Trung đã chuẩn bị rất tốt, đến cả váy áo và đồ dùng sinh hoạt đã chuẩn bị sẵn cho cô, không thiếu thứ gì. Anh đột nhiên giơ tay quàng qua eo cô, ép cô áp sát anh:
“Hà Nhi, nói anh biết, người em yêu là ai?” Lê Tử Trung hỏi cô, ánh mắt 8 phần đầy tình ý
“Anh còn hỏi sao? Tất nhiên là Lê Tử Trung” Khương Hà Nhi không dám không nhìn vào mặt anh mà trả lời, lúc nói có chút ngại, bàn tay cô túm váy mình.
Anh hài lòng nhìn cô gái nhỏ trong lòng:
“Vậy Lê Tử Trung là gì của em?”
Khương Hà Nhi không biết vì sao anh lại hỏi những câu này, là muốn kiểm tra cô sao? Đáp án của câu hỏi này không khó:
“Là bạn trai em”
Lê Tử Trung lắc đầu, anh buông Khương Hà Nhi ra:
“Sai rồi, hoàn toàn sai”
“Sai chỗ nào? Hay là chủ nhân, kim chủ?” Khương Hà Nhi chu môi ủy khuất
Lê Tử Trung gõ nhẹ lên đầu cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:
“Ngốc, mấy cái đó chỉ là trêu em một chút. Trong lòng anh, em còn quan trọng hơn cả núi kim cương. Em trả lời sai, để anh cho em biết câu trả lời chính xác”
Khương Hà Nhi tròn mắt nhìn Lê Tử Trung, anh tiến lại phía tủ quần áo, lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ nhỏ nhỏ đưa cho cô. Khương Hà Nhi nghi hoặc mở ra, năm từ “Giấy chứng nhận kết hôn” đập vào mắt khiến cô kinh ngạc không thôi, hai mắt mở to. Tay cô khẽ run, vừa tức giận vừa sợ. Bên trong là tên của Lê Tử Trung và Khương Hà Nhi. Thế lực của anh lớn đến mức hoàn toàn có thể lấy được giấy hôn chứng mà không cần sự đồng ý của nhà vợ, càng không cần sự đồng ý của cô.
“Tử Trung, cái này là…” Khương Hà Nhi bắt đầu thấy sợ người đàn ông này, đến cả việc hôn nhân đại sự anh cũng quyết định thay cô.
“Hà Nhi, em có vui không? Từ nay chúng ta là vợ chồng hợp pháp, bị pháp luật ràng buộc rồi, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa” Lê Tử Trung quan sát biểu cảm của Khương Hà Nhi, giọng nói chất chứa đầy tình ý.
Khương Hà Nhi bật cười, cô nhìn ngày tháng trong cuốn sổ. Hóa ra là vậy, từ hai ngày trước cô sớm đã là vợ của Lê Tử Trung rồi. Anh hỏi cô có vui không, cô dám trả lời là không sao?
“Vui…tất nhiên là vui, chỉ là em ngạc nhiên thôi” Khương Hà Nhi dối lòng, cô không vui chút nào ngược lại còn tức giận và tuyệt vọng, nhưng không dám bạo phát ra.
Lê Tử Trung dịu dàng ôm lấy Khương Hà Nhi, hôn lên mái tóc cô:
“Giờ em biết đáp án rồi, trả lời lại xem”
“Lê Tử Trung là người em yêu, là chồng hợp pháp của em” Khương Hà Nhi nói ra từng chữ một.
Lê Tử Trung nghe xong liền vui vẻ, anh chính là muốn mối quan hệ của hai người thế này từ lâu:
“Hà Nhi, anh yêu em, yêu đến mức không thể rời xa em nữa rồi”
Khương Hà Nhi không nghĩ Lê Tử Trung có thể yêu một người có xuất thân như cô, yêu đến mức này không biết có phải yêu nữa không. Cô mới 22 tuổi, kết hôn vẫn là khá sớm, nếu cô có tiền đi học đại học thì vẫn chưa tốt nghiệp, cô mới 22 tuổi, độ tuổi còn non trẻ muốn chạy nhảy khắp nơi vậy mà cô bị Lê Tử Trung bắt lại, anh tự ý quyết định mọi thứ mà không hỏi ý cô.
“Đến đây là muốn chúc mừng chúng ta kết hôn. Sau vài ngày chúng ta sẽ về nhà” Anh cắn nhẹ lên tai Khương Hà Nhi: “Vợ yêu, anh chỉ hi vọng em có thể vui vẻ mỉm cười”