Nhưng mà Khương Hà Nhi chưa kịp ra khỏi phòng làm việc, Lê Tử Trung đã ra lệnh cho vệ sĩ bắt cô lại. Một lần nữa cô bị đánh ngất, mê man không biết gì. Thì ra cô bị lừa rồi.
***
Khi Khương Hà Nhi tỉnh dậy một lần nữa đã thấy mình ở trong một căn phòng rộng, rất đẹp và sang trọng. Những đồ vật đều đắt đỏ. Căn phòng với gam màu chủ đạo là màu trắng.
Bị đánh thuốc mê hai lần đầu Khương Hà Nhi có chút đau.
Khương Hà Nhi uất ức bước ra khỏi phòng, trước mắt cô đều là cảnh tượng xa hoa chưa từng thấy. Đây là một căn biệt thự xa hoa, đều là những thứ đắt đỏ. Khương Hà Nhi không nghĩ có một ngày mình sẽ được ở đây, nhưng cô là đang bị giam giữ mà.
Lê Tử Trung từ tầng hai bước xuống, anh nhìn cô một cái rồi lại tiến đến phía trước. Cô vội đuổi theo:
"Lê Tử Trung!"
Đến phòng ăn, anh dừng lại. Ngồi vào bàn ăn. Khương Hà Nhi chạy vào:
"Sao anh lại không giữ lời vậy chứ? Tôi đã nói sẽ đi tìm Tạ Đình Sâm mà!"
"Cô mà chạy mất tôi không biết đi đâu mà đòi nợ, trước đây đã có nhiều trường hợp như vậy rồi!" Anh nhàn nhã nhấc ly rượu vang trên bàn
Những món ăn đều là những món cao cấp, thơm ngon. Khương Hà Nhi nhìn chúng mà bụng đã đói:
"Ăn đi" Anh nói
Được cho phép, cô ngồi xuống và...bắt đầu ăn. Cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được ngồi sát với nam thần năm xưa như vậy. Nếu những nữ sinh kia biết được, chắc sẽ ghen tị với cô. Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi chứ?
"Từ bây giờ cô sẽ ở lại đây từ từ trả nợ. Cho đến khi bắt được Tạ Đình Sâm. Nếu không bắt được ông ta cô sẽ phải ở đây cả đời"
"Tôi đã nói bản thân có thể đi tìm ông ta, tại sao anh cứ không tin vậy?" Khương Hà Nhi miệng vẫn nhai đồ ăn
"Nếu cô biết ông ta ở đâu có thể khai ra, để sớm tìm được ông ta. Cô cũng sớm thoát ra!"
Nghe Lê Tử Trung nói, cô hụt hẫng. Thật ra cô cũng không biết Tạ Đình Sâm ở đâu. Chỉ đành chờ Lê Tử Trung tìm ra người thôi.
"Bắt đầu từ ngày mai cô phải ở đây làm hết những công viêc trong biệt thự, từ rửa bát, giặt quần áo, dọn dẹp, nấu ăn. Làm không tốt thì tăng nợ. Đừng nghĩ có thể thoát thân"
Sao lại vô lý như vậy chứ? Khương Hà Nhi thật muốn hét lên. Bình thường ở nhà nếu ông chú bắt cô làm nhiều việc như vậy cô sớm đã cãi cọ một trận.
***
Cũng từ ngày hôm đó Khương Hà Nhi bị nhốt ở đây. Cô cũng thử tìm cách thoát ra nhưng vô ích. Tất cả các cửa sổ đều bị khóa chặt, vô cùng kiên cố. Cửa chính luôn có vệ sĩ canh gác. Nguyên liệu nấu ăn đều được mua rồi vệ sĩ mang vào.
Nói thật Khương Hà Nhi cũng khá nhàn rỗi, căn biệt thự nơi nào cũng sạch bóng. Cách một ngày lại có người đến dọn dẹp. Có cả máy rửa bát, máy giặt rất hiện đại. Váy áo đều được mua sẵn, tất cả là hàng xịn. Cho nên việc cầu kì nhất với cô luôn là nấu ăn.
Nhưng cô ghét nhất chính là bị giam cầm, bị giẫm đạp lên hai chữ tự do.
Cô bị nhốt ở đây mất đi khái niệm về ngày tháng. Không biết đã qua bao lâu. Không có TV, điện thoại cô cũng bị lấy mất. Vô cùng nhàm chán, chẳng khác một con chim bị giam trong l*иg.
Cho đến một ngày Khương Hà Nhi không chịu nổi nữa. Mỗi ngày cô đều nấu ăn chờ Lê Tử Trung về dùng bữa, nhưng hôm nay cô không nấu ăn. Lê Tử Trung cau mày nhìn cái bàn trống rỗng:
"Sao không nấu ăn? Không sợ tăng nợ?"
"Tôi không biết, tôi muốn ra khỏi đây. Tôi muốn về nhà!" Cô lớn tiếng
Lê Tử Trung cảm giác do mình quá hiền từ nên không dọa được ai. Anh cũng chẳng muốn tính toán với cô mà tiến về phòng, nhưng cô lại hét lên:
"Lê Tử Trung, tôi muốn về nhà! Anh giàu thì sao chứ? Anh không có quyền bắt giam tôi! Hèn hạ vừa thôi!"
Sau một thời gian, cô biết Lê Tử Trung chính là người đứng đầu Lê gia, gia tộc giàu có nổi tiếng đó.
Anh dừng chân, lập tức tiến đến chỗ Khương Hà Nhi. Chưa gì đã động tay động chân, bóp lấy cổ cô:
"Có vẻ tôi hiền quá nên cô không sợ đúng không?"
"B...uông ra!" Cô khó nhọc phát ra từng chữ.
Năm đó cô ngưỡng mộ anh thế nào thì bây giờ lại khinh bỉ bấy nhiêu. Làm ra cái hành động giam cầm này. Thật không chấp nhận nổi.
Ánh mắt anh lạnh như băng, giống đang đâm từng nhát vào cô:
"Có vẻ cô rất ít việc để làm. Hôm nay giao thêm việc cho cô"
Khương Hà Nhi hoàn toàn không nghe lọt tai, tay gắng sức kéo tay Lê Tử Trung ra khỏi cổ mình. Ngay giây sau anh buông cổ cô ra, nhanh chóng lôi cô vào phòng ngủ của anh.
"Anh...anh muốn làm gì?! Buông ra!" Cô giãy giụa
Nhưng anh nhanh chóng ném cô lên giường, tay cởi cà vạt, rồi đến cúc áo trên người. Khương Hà Nhi tái mặt, cô chỉ là không nấu ăn, nói một vài lời, sao lại đến mức như vậy chứ? Cô muốn về nhà là sai sao?
"Hôm nay tôi cho cô biết ai là chủ, ai là nô ɭệ?"