Lê Tử Trung ngẩng đầu, chất lỏng dính bên khóe miệng theo đó chảy xuống, còn không biết xấu hổ:
"Thoải mái không?"
Khương Hà Nhi vừa mới cao trào, không thể nói không thoải mái, cô quay mặt đi xấu hổ không nói lời nào.
Lê Tử Trung cười cười, đã một năm qua mà cô gái của anh vẫn ngại, anh đưa tay nhéo má cô:
"Vậy là Hà Nhi vui rồi, anh khó chịu, em nhẫn tâm để như thế sao?"
Khương Hà Nhi nhìn tên đàn ông xấu xa này, nhân lúc cô ngủ mà ra sức trêu đùa, đã vậy còn tự khiến mình cứng lên. Nhưng nếu anh không mềm cô cũng không yên, đành thỏa hiệp:
"Được rồi, làm một lần, chỉ một lần thôi đấy."
Có được sự đồng ý của Khương Hà Nhi, gậy t.hịt c.ương cứng đã gấp gáp không chờ được tìm kiếm cái động mình mong nhớ, nhắm thẳng nơi bị mình đùa bỡn ướt nhẹp mà thọc vào.
"Ah..." Khương Hà Nhi nhất thời không kịp thích ứng mà kêu lên.
Lê Tử Trung vừa tiến vào cảm giác bị thịt non ẩm ướt hút lấy, xúc cảm mềm mại mấp máy bao lấy thân gậy, nuốt từng tấc một vào trong.
Người đàn ông sao có thể chịu được kí©h thí©ɧ như thế, xương sống dâng lên từng đợt tê dại, bị kɧoáı ©ảʍ nhiều như nước cuốn trôi, yết hầu không nhịn được lên xuống, kêu rên thành tiếng.
Khát vọng của Khương Hà Nhi lúc này không hề ít hơn Lê Tử Trung, hoa h.uyệt chặt khít của cô bị cây gậy cứng rắn to lớn lấp đầy không kẽ hở, lại mạnh mẽ đâm thọc. Cô vừa sốt ruột nuốt vào, lại kháng cự thứ thô to, cơ thể gợi cảm vặn vẹo cả lên, hai chân mở lớn run rẩy, q.uy đầu cực to banh rộng hoa h.uyệt ra, vách trong co lại mấp máy không ngừng.
Khương Hà Nhi lắc đầu, không ngừng hổn hển:
"Tử Trung...căng quá...em rất khó chịu...ha...chịu không nổi...ưʍ..."
Hoa h.uyệt của cô sau khi bị làm trên xe vẫn chặt chẽ như cũ, Lê Tử Trung thấy mèo con nhà mình kêu không chịu nổi liền đưa ngón trỏ xoa bóp viên trân châu cất giấu trong cánh hoa, đè lên cọ xát.
"A...ưʍ..." Người cô khẽ run lên vì bị kí©h thí©ɧ
Lê Tử Trung cúi người hôn Khương Hà Nhi, lưỡi chiếm khoang miệng cô, cẩn thận liếʍ hàm răng trắng, mỗi một chỗ đều không buông tha, nước bọt của hai người thân mật hòa lẫn.
Trong phòng dần dần vang lên tiếng mờ ám không rõ, có điều hòa nhưng không khí trong phòng vô cùng nóng bỏng.
Dưới hai lực khıêυ khí©h, Lê Tử Trung có thể cảm nhận rõ ràng hoa h.uyệt xinh đẹp của cô bắt đầu mềm xuống, vách t.hịt như trăm cái miệng nhỏ đè ép gậy t.hịt, đồng loạt mυ"ŧ lấy, chỉ trong chốc lát sau Khương Hà Nhi đã không chịu được mà phóng thích lần nữa.
Bị nơi ấm áp chật khít cắи ʍút̼ c.ự vật, cuối cùng Lê Tử Trung không nhịn được thêm, cây gậy chọc trời dữ tợn bao phủ đầy d.âm thủy, chậm rãi thúc đẩy vào bên trong.
Khương Hà Nhi hơi nâng mông lên, nghênh đón cây gậy to dài, cửa h.uyệt co bóp kẹp lấy, đường đi phủ đầy nếp gấp cũng theo đó chậm rãi mấp máy, càng bị gậy t.hịt đầy gân xanh cọ quẹt, lại càng chảy ra nhiều mật nước hơn. Mạnh mẽ đâm thêm chục cái, cuối cùng Lê Tử Trung cũng gầm nhẹ bắn ra.
Khương Hà Nhi cong người như con tôm, nhận lấy tất cả. Đầu óc cô mơ màng, cũng không biết đã làm bao lâu.
Cô kéo chăn muốn đi ngủ, nhưng Lê Tử Trung vẫn đầy sinh lực, nhìn vào cơ thể cô lại bắt đầu ham muốn, c.ự vật vốn đã xụi xuống lại lần nữa cứng lên. Chân cô vừa khép lại lần nữa bị mở rộng. Khương Hà Nhi vô cùng mệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, cảm nhận vật thô cứng từ từ nhét vào hoa h.uyệt lần nữa.
"Ưʍ...nhanh lên...muốn ngủ" Cô nũng nịu kéo tay anh
"Anh vẫn chưa xong, làm nốt rồi ngủ"
Lê Tử Trung hôn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, rồi lại từ môi xuống đến cổ, để lại nhiều dấu đỏ chói. Bàn tay lại tìm đến bầu ngực mà xoa, như sợ cô ngủ mất.
"A...đừng nghịch...mau cắm vào..." Khương Hà Nhi sốt ruột giục anh
Lê Tử Trung cười, không kịp chờ c.ự vật hoàn toàn nhét vào trong hoa h.uyệt, anh vội vàng cọ xát ở mảnh đất màu mỡ, tiếng nước "phụt phụt" liên miên không dứt, d.âm thủy bị văng tứ tung ở nơi giao hợp.
Tốc độ này Khương Hà Nhi thoải mái vô cùng. Chỉ cần một nửa cây gậy t.hịt to cũng đủ làm cô phát ra tiếng rêи ɾỉ:
"Ưʍ...a...Tử Trung...thoải mái..."
Lê Tử Trung không chịu được tiếng rên của mèo con nhà mình, anh đem c.ự căn một đường đâm lút cán, lại mạnh mẽ luận động. Giường lớn "kẽo kẹt" rung động, một lượng lớn chất dịch bôi trơn tiết ra bên dưới.
"A...quá sâu...Tử Trung... a...ha..." Người phụ nữ phát ra tiếng thở dốc.
Nhưng nửa thân dưới xấu xa của anh lại tiến vào thật mạnh, ung dung nghiền nát thịt non mọng nước, thưởng thức dáng vẻ chìm trong tình d.ục của mèo nhỏ.
Lê Tử Trung cảm thấy càng đâm vào, mị thịt trong h.uyệt động lại kẹp thật chặt c.ự căn của anh như có linh tính, kịch liệt run rẩy mấp máy, cái miệng nhỏ ham ăn thừa cơ liếʍ m.út.
Khương Hà Nhi bị anh giam lại, riêng mình anh có thể thưởng thức bộ dạng này của cô, trình độ kí©h thí©ɧ của việc này khiến anh không thể nào tưởng tượng được, tuy Lê Tử Trung là một người có tiếng trong thương trường, nhưng anh cũng bị thứ kí©h thí©ɧ thể xác và tinh thần làm cho hai mắt đỏ bừng, yết hầu tràn ra tiếng kêu rên.