Chương 20: "Đừng phản bội lòng tin của anh"

"Hà Nhi, vậy đố em cái gì là "Văn quân hữu lưỡng ý, Cố lai tương quyết tuyệt." " Lê Tử Trung hỏi

Khương Hà Nhi suy nghĩ thật lòng, câu này của anh có ý gì chứ? Cô đăm chiêu một hồi rồi đáp:

" Kim nhật đấu tửu hội, Minh đán câu thủy đầu"

Anh vậy mà lại gõ vào đầu cô, lực nhẹ nhưng mà cũng là anh gõ. Cô ôm đầu xoa xoa, anh thở dài:

"Nói em ngốc em còn không tin"

"Ai đấu lại người tài giỏi như anh chứ?"

Ngồi một lúc nhìn anh mà Khương Hà Nhi cũng chán rồi:

"Tử Trung, em muốn xem phim"

"Được, lại đây"

Lê Tử Trung giao lại máy tính cho cô, đến cả ghế cũng nhường. Anh rời khỏi thư phòng:

"Anh đi lấy chút bánh và nước ngọt cho em"

Khương Hà Nhi nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cố gói ghém lại suy nghĩ của mình. Cô cũng tranh thủ dùng máy tính tìm phim, lát nữa anh quay lại là có thể xem cùng cô rồi.

Lê Tử Trung nhanh chóng quay lại với bánh quy giòn cô thích và nước ép trái cây. Anh đặt tay đỡ trán, không ngờ cô tầm tuổi này rồi vẫn còn thích xem phim hoạt hình dành cho trẻ con.

"Sắp làm mẹ đến nơi rồi còn có thể xem những thứ này" Anh đút miếng bánh vào miệng cô

"Ai nói lớn rồi là không thể xem chứ?" Khương Hà Nhi cũng tận lực cảm nhận vị ngon của bánh quy. Chắc là hồi sáng có người màn bánh đến.

Để Khương Hà Nhi xem phim đến trưa Lê Tử Trung đã rất chán rồi, công việc vẫn còn một đống ở đó. Anh tủi thân, đành một mình đi nấu cơm, để cô trong thư phòng.

Khương Hà Nhi lén nhìn ra, thấy người đã đi. Cô khẽ cười, ai bảo đêm qua anh ức hϊếp cô quá đáng! Hôm nay để anh tự nấu cơm, rồi anh tự ăn cũng được. Ăn sáng muộn cô vốn không đói.

Nhưng Lê Tử Trung vốn quản mấy việc này quá chặt chẽ. Dù cô đã nói không đói nhưng anh sợ cô không thành thật, vẫn bắt cô dùng bữa trưa cho bằng được, nếu không ăn anh sẽ tịch thu máy tính. Cô thật sự giống đứa trẻ răm rắp nghe lời anh, ngoan ngoãn ăn trưa.

Dùng bữa trưa xong Khương Hà Nhi phải rửa bát, rửa xong rồi cô cũng không được xem phim nữa, anh ôm cô về phòng ngủ, để cô nằm cạnh anh.

Hai người đánh một giấc đến chiều...



Khương Hà Nhi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cô là quay sang phía sau, phát hiện Lê Tử Trung vẫn chưa thức.

Nét mặt anh khi ngủ rất đẹp, không lạnh như khi tỉnh táo. Làm cô cứ muốn nhìn mãi. Khương Hà Nhi tò mò đưa tay vuốt vuốt sống mũi anh. Mũi anh cao như mấy anh người mẫu Tây ấy. Lại đến bờ môi quyến rũ lành lạnh, mềm mềm, cô thích thú.

Đột nhiên Lê Tử Trung mở miệng, ngậm lấy tay Khương Hà Nhi. Cô giật mình vội thu tay về. Anh mở mắt khiến cô có cảm giác mình vừa làm phiền người ta:

"Anh...anh dậy rồi. Không phải là em đánh thứ anh chứ?"

Lê Tử Trung giơ tay ôm Khương Hà Nhi vào lòng, động tác thuần thục hôn lêи đỉиɦ đầu cô. Cô không thích bị ôm, liền giãy. Anh phải tốn chút công sức mới có thể khiến mèo con đang làm loạn chịu khuất phục:

"Hà Nhi, ngủ thêm đi. Cả đêm qua anh chơi cùng em nên không ngủ đủ"

Cô rất muốn nói đó là tại anh chứ! Cả đêm qua cô cũng bảo anh dừng lại để đi ngủ nhưng anh có chịu nghe đâu.

Ngủ gần đến trời tối, cuối cùng Lê Tử Trung cũng dậy. Khương Hà Nhi vốn chỉ nằm trong lòng anh, cô không ngủ được.

Khương Hà Nhi thấy tối hôm đó anh không hề nấu ăn, cũng không gọi món.

"Anh, không nấu ăn sao?"

"Không, tối nay chúng ta ra ngoài ăn"

"Vậy thôi"

Khương Hà Nhi quay đi như mọi lần, nhưng cô chợt dừng bước quay lại với anh. Cô không nghe nhầm chứ? Anh để cô ra ngoài?

"Anh nói thật sao?"

Lê Tử Trung nhìn ánh mắt sáng như sao và biểu cảm háo hức của mèo con nhà mình thì không giấu nổi ý cười. Anh cũng đâu định nhốt công chúa của anh trong tòa thành mãi được.

"Đúng"

Khương Hà Nhi vui mừng cười hí hửng, sau một năm, cô sắp được ra ngoài rồi!

"Nhưng mà chúng ta phải chuẩn bị một chút"

Lê Tử Trung nắm tay cô, dắt cô vào phòng tắm.

"Chúng ta cùng tắm trước"



Khương Hà Nhi vui vẻ gật đầu.

***

Hai người cùng ngồi trong bồn tắm đầy nước ấm, nước tràn cả ra ngoài. Lê Tử Trung kì cọ không sót một chỗ cho cô. Khương Hà Nhi ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh. Bàn tay anh chứa đầy sữa tắm, ngao du khắp thân thể cô, cuối cùng dừng lại trên hai bầu ngực mềm mại, xoa bóp tạo bọt, thỉnh thoảng vân vê nơi nụ hoa dễ thương, kéo nhẹ.

"Ưʍ...anh..." Khương Hà Nhi cảm giác đây đâu phải là tắm chứ, rõ ràng anh đang muốn lợi dụng trêu đùa cô. Mà trong lúc này cơ thể cô lại hưởng ứng.

"Anh đang tắm cho em, cọ sạch một chút"

Khương Hà Nhi nắm chặt thành bồn tắm, anh lại còn bao biện!

"Tử Trung, em đói"

Thấy mèo con của mình kêu đói, anh cũng không tiếp tục đùa cô, nghiêm túc tắm rửa.

Lát sau tắm xong, Lê Tử Trung mang cô ra khỏi bồn tắm, lau khô người cho cả hai. Anh mặc đồ cho mình trước, dùng khăn tắm bọc lấy thân thể của Khương Hà Nhi.

Anh dắt cô ra phòng ngủ, tự mình sấy khô tóc cho cô. Khương Hà Nhi rất thoải mái tận hưởng. cô sắp được ra ngoài rồi.

Lê Tử Trung chải tóc, đánh phấn, tô son giúp Khương Hà Nhi. Mặc dù trong lòng anh cô đã là đẹp nhất nhưng tối nay quan trọng, phải chuẩn bị thật tốt.

Khương Hà Nhi mặc trên người chiếc váy màu vàng nhạt rất đẹp. Lần đầu cô được mặc loại váy chất liệu tốt như vậy, trông có vẻ rất đắt.

"Tử Trung, em có thể mặc nó sao?"

Lê Tử Trung nhìn cô đánh giá, quả nhiên cô mặc gì cũng rất đẹp:

"Nó là giành cho em mà"

"Tối nay có gì quan trọng ư?"

"Quan trọng lắm, chúng ta ra ngoài ăn tối"

Lê Tử Trung mang giày cao gót vào cho Khương Hà Nhi, anh dắt tay cô ra ngoài.

"Hà Nhi, đừng phản bội lòng tin của anh"

Khương Hà Nhi nhìn Lê Tử Trung, anh thật khác lạ. Mọi hôm cô hứa hẹn đủ thứ anh cũng không để cô ra ngoài. Tối nay lại sửa soạn cho cô xinh đẹp như nàng công chúa vậy. Còn anh vẫn là dáng vẻ chỉnh tề thường ngày lúc đi làm.