Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiếm Hữu

Chương 17: Món tráng miệng

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tử Trung, em phải rửa bát!"

Lê Tử Trung giơ tay tắt máy rửa bát, anh buông Khương Hà Nhi ra, xoay cô lại. Anh nhanh chóng bế cô lên, mang cô đến gần chiếc bàn cạnh đó. Anh ngồi xuống ghế để cô ngồi trên đùi mình.

Khương Hà Nhi ngồi đối diện Lê Tử Trung, hai chân quấn quanh eo anh. Khung cảnh đậm tình.

Lê Tử Trung kéo khóa váy, đem chiếc váy từ người cô tuột xuống, đến phần hông thì không thể xuống tiếp. Chiếc áσ ɭóŧ cũng bị anh cởi ra, ném sang một bên. Cơ thể cô rất đẹp, anh nhìn mãi không chán. Làn da trắng mịn, hai bầu ngực to tròn, nhũ hoa đỏ hồng dụ dỗ người ta đến cắn nuốt.

Khương Hà Nhi quàng cổ Lê Tử Trung, bờ môi ngọt ngào của cô áp lên môi anh, lại đem lưỡi mình tìm đến quấn lấy lưỡi anh. Anh cũng nhiệt tình đáp lại, không để cô thất vọng. Một tay anh vuốt ve cơ thể mịn màng, tay kia xoa nắn một bên ngực lớn của cô, thỉnh thoảng day day nụ hoa, tận hưởng xúc cảm non mềm.

"Ưm" Cô buông môi anh ra, kéo theo một sợ tơ bạc mỏng. Vốn là cô chủ động hôn anh nhưng lưỡi cô đã bị mυ"ŧ đến tê.

"Hà Nhi, em biết chiều anh rồi" Tay anh bỗng kéo lấy nhũ hoa

"A...a...Tử Trung anh đừng kéo nó...đau..."

Anh thừa biết cô nói dối:

"Đau hay sướиɠ?"

"Đau..." Khóe mi cô ướt vì động tình

"Hửm?" Anh tiếp tục kéo nhũ hoa của cô, vừa kéo vừa nắn nó

"A...sướиɠ...đừng kéo nữa..."

Mãi đến khi cô thừa nhận anh mới chịu buông tha. Hơi thở cô gấp gáp, hai bầu ngực núng nính phập phồng trước mặt anh, giống như là mời gọi. Anh liền ngậm lấy một bên đầu nhũ từ nãy giờ cô đơn. Đầu nhũ được anh mυ"ŧ liếʍ liền sưng lên như quả anh đào, nước bọt bao phủ lên nó bóng loáng, tựa như quả anh đào vừa được tẩy rửa.



Cũng vừa vặn thời gian để anh đánh bơ làm bánh. Sẵn có hộp bơ trên bàn, anh cầm lấy nó, ngón tay dính đầy bơ bôi lên nhũ hoa mê người. Đầu nhũ đỏ thêm bơ thật hấp dẫn, anh liền gặm lấy, liếʍ hết số bơ trên đó:

"A...Tử Trung...nhột quá...ư..." Hai bàn tay cô đan vào tóc anh, trải nghiệm cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc.

"Hà Nhi...rất ngon..." Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô, lại nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy. Hà Nhi của anh chỗ nào cũng ngon.

"Ư...ưm"

Lê Tử Trung liếʍ đến mức bầu ngực cô đều đầy nước bọt. Anh hôn môi cô, vì cô nhẹ mà anh dễ dàng nâng cô lên, để cô ngồi trên bàn. Chiếc váy lúc này bị anh cởi ra hết. Người cô chỉ còn qυầи ɭóŧ che chắn.

"Hà Nhi có muốn làm bánh kem anh đào không?" Ánh mắt anh tràn đầy sắc d.ục nhìn cô

Khương Hà Nhi lắc đầu, cô không muốn trở thành bánh anh đào. Chiếc bàn được phủ một lớp khăn trải bàn sạch sẽ. Gian bếp là nơi cô thường nấu ăn, trong một năm qua cô cũng thường trở thành món ăn cho người ta, bị "ăn" lúc ở trong bếp. Vì anh sợ cô lạnh nên những chiếc bàn đều được trải khăn với chất liệu tốt.

Lê Tử Trung cười, nếu Hà Nhi của anh đã không muốn trở thành bánh anh đào thì thôi vậy. Anh đưa tay lột bỏ chiếc qυầи ɭóŧ ren mỏng màu trắng xuống. Chiếc qυầи ɭóŧ thành sợi dây thừng, quấn thòng lọng ở chân trái cô.

Tiểu hoa kiều diễm lộ ra rõ ràng trước mắt anh. Nơi nào đó của anh cũng đã ngẩng đầu. Tiểu h.uyệt chảy ra thứ không giống nước, thấy mà kí©h thí©ɧ.

"Hà Nhi dễ ướt quá"

Cô không dám nhìn anh, bị anh kí©h thí©ɧ như vậy sao có thể không ướt?

Lê Tử Trung bôi bơ lên cánh hoa, phải bôi thật đều:

"Ưʍ...Tử Trung..."

Khương Hà Nhi không chịu được, tiểu hoa ồ ạt chảy nước. Bơ bị d.âm thủy đẩy ra ngoài, anh vội vùi đầu vào giữa hai chân cô, mυ"ŧ lấy tất cả.

Tiếng "chùn chụt" ám muội vang cả bếp, Khương Hà Nhi che miệng. Anh đang liếʍ tiểu hoa của cô, còn tỏ ra say mê.



"Em chưa tắm...a...á..." Cô nhăn mặt, anh vừa cắn nhẹ lên cánh hoa cô

"Trên người em chỗ nào cũng sạch. Anh thích"

Lê Tử Trung tiếp tục bôi thêm bơ lên tiểu hoa, anh đều liếʍ sạch. Dịch thủy chảy ra càng nhiều. Giống như là anh đang ăn bánh ngọt. Khương Hà Nhi bị liếʍ đến đầu óc không còn tỉnh táo, tiếng rêи ɾỉ đều đều phát ra.

Hai ngón tay anh banh cánh hoa ra, nhìn rõ bên trong u h.uyệt:

"Hà Nhi, hình như bơ vào trong rồi"

"C...cái gì?" Khương Hà Nhi bị Lê Tử Trung dọa cho sợ

"Anh lấy ra giúp em là được"

"A...á..." Khương Hà Nhi co người vì kɧoáı ©ảʍ, tiểu h.uyệt trống rỗng bị lưỡi anh vòi vào. Anh như đang tìm kiếm bơ ở bên trong. Từng tầng từng lớp thịt đè ép lưỡi anh

"Tử Trung...nhanh lên..." Hai tay cô run run giữ chặt mép bàn.

Lê Tử Trung đưa đẩy lưỡi ra vào nhanh hơn, Khương Hà Nhi di chuyển eo theo động tác của anh. Rất nhanh đã đến giới hạn của cô. Đầu lưỡi anh bị cô xoắn chặt, giây sau cô liền bắn ra một dòng nước, anh tham lam nuốt vào.

Khương Hà Nhi thở phều phào, nước mắt đã rơi xuống vì lêи đỉиɦ. Lê Tử Trung thấy vậy hôn lên mắt cô, liếʍ sạch những giọt lệ. Mằn mặn, cảm giác không ngọt bằng bên dưới.

Khương Hà Nhi ôm lấy anh:

"Tử Trung, chúng ta về phòng!"

"Được..." Anh bế cô lên, âu yếm ôm. Tiểu công chúa của anh nói về phòng thì về phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »