Ninh Tiểu Phi kéo Mục Thiên Dã đi ngồi xuống, cũng không khách khí ngồi vào cái ghế của Quý Tĩnh bên cạnh anh, vừa đặt mông xuống ghế, lập tức quay sang hướng phục vụ viên phân phó, "Mau mang cho ông xã ta một bộ đồ ăn!"
Trái một câu "Ông xã", phải một câu "Ông xã", cô gọi thật là tự nhiên.
Rốt cuộc biết ngoan rồi sao? !
Mục Thiên Dã liếc xéo cô gái nhỏ bên cạnh.
Môi của cô còn có chút sưng, đôi môi luôn hồng hào lúc này liền như màu hoa hồng, lúc nói chuyện đôi môi mấp máy, phá lệ sinh động, giống như cánh hoa rung rinh trong gió nhẹ, dụ hoặc khiến anh muốn âu yếm.
So với bộ dạng say rượu ngày hôm qua, bây giờ nha đầu này quả thực chính là dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Nhân viên phục vụ thêm vào một bộ đồ ăn, Ninh Tiểu Phi lập tức liền tự tay lấy đũa ra giúp anh, quyết định không đưa cho anh, tự mình hướng bàn ăn gắp một con tôm tới trước mặt anh.
"Ông xã, đói bụng không, em giúp anh bóc tôm."
Lúc này phải dựa vào Mục Thiên Dã, nàng mới có thể xoay người nông nô đem ca hát, đương nhiên muốn đem vị Đại Phật gia này cho hầu hạ cho tốt.
Ninh Tiểu Phi cố gắng chân chó lấy lòng, chính là sợ vị này ở trên bàn cơm cùng cô trở mặt, không thể lại cáo mượn oai hùm, nhanh chóng giúp anh lột sạch vỏ tôm, lại cẩn thận bỏ đi chỉ tôm, lúc này mới đem tôm đưa tới bát của anh, ngọt ngào nói: "Lão công, ăn tôm đi!"
Mục Thiên Dã bất động.
Hôm nay tới chỗ đây, hoàn toàn là bởi vì ông nội kêu người gọi điện thoại tới, phân phó anh nhất định phải tới tiệc của Quý lão, bằng không anh sẽ không tới đây lãng phí thời gian.
Lúc vừa bước vào, anh đã liền quyết định ngồi năm phút rồi đi, buổi chiều còn có việc, thời gian của anh sẽ không lãng phí bên trên những bữa tiệc nhàm chán như này.
Anh đã sớm dùng cơm trưa rồi, đối với mấy thứ đồ dầu mỡ này nhìn qua cũng không có hứng thú.
Ninh Tiểu Phi một phen nhiệt tình không được anh đáp lại, sợ mấy người bên kia nhìn ra sơ hở, lúc này đưa tay cầm con kia tôm, đưa đến bên miệng anh, người ngữ khí hờn dỗi nói: "Đáng ghét, ngay trước nhiều người như vậy còn muốn em đút a?"
Ngoài miệng hờn dỗi, nhưng bên trong Ninh Tiểu Phi đã sớm nghiến răng nghiến lợi.
Hỗn đản Mục Thiên Dã, nếu là anh dám không ăn, cô liền nhét vào trong lỗ mũi anh!
Lo lắng anh không ăn, Ninh Tiểu Phi đem ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy môi của anh, ngón tay cô gái mảnh khảnh khẽ động, xoa xoa qua môi của anh, lại làm trong lòng anh nổi lên một gợn sóng kì lạ.
Mục Thiên Dã liếc mắt nhìn cô, biết cô bất quá chỉ là mượn uy phong của anh, lại vẫn là đem miêng mở ra.
Ninh Tiểu Phi ngầm thở phào, lập tức liền đem tôm nhét vào trong miệng anh, rụt ngón tay lại, nhìn thấy trên đầu ngón tay còn dính lấy một chút thịt tôm, Ninh Tiểu Phi theo bản năng đem ngón tay đưa đến bên miệng, duỗi ra cái lưỡi nhọn đem miếng kia tôm gói gọn vào trong miệng mình.
Từ đêm qua đến bây giờ, cô một chút đồ vật cũng chưa ăn, vị gia này có đói bụng không thì cô không biết, nhưng hiện tại cô sớm đã là đói đến bụng dán vào lưng, chỉ hận không được lập tức liền ăn như gió cuốn.
Chú ý tới động tác của cô, Mục Thiên Dã rất tự nhiên nhớ tới đêm qua, dáng vẻ trên giường của cô.
Ninh Tiểu Phi vẫn đang ôm cánh tay của, cánh tay của kia đặt ngay trên ngực cô, cách lớp quần áo vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô.
Cô gái này nhìn đến là gầy, kỳ thật dáng người lại rất tuyệt, nhất là bông mềm đầy đặn kia, xa so với anh tưởng tượng phải lớn hơn nhiều.
So với đám người Quý gia bộ mặt nịnh bợ kia, vẫn là cô gái này càng thú vị hơn chút.
Nhìn tới Ninh Tiểu Phi đã lột xong thứ hai tôm, Mục Thiên Dã lập tức mở miệng.
"Của anh!"