Nụ hôn của anh cũng bá đạo như chính con người anh, không cho Ninh Tiểu Phi nửa cơ hội để thở.
Môi lưỡi quấn quít, làn da chạm vào nhau, huyết mạch cô dần dần bị anh thiêu đốt...
Cảm nhận được bàn tay người đàn ông nắm lấy bắp chân cô, Ninh Tiểu Phi bỗng nghĩ ra một chuyện, cô không còn là trinh nữ nữa, nếu một lúc sau không có máu, anh có phải sẽ nghi ngờ...
Có nên giả vờ một chút không?!
Nhưng đã quá muộn, cơ thể người đàn ông đã đè xuống...
Mọi chuyện không thể cứu vãn, Ninh Tiểu Phi chỉ có thể theo tự nhiên, nhắm mắt lại chấp nhận mọi thứ.
Thôi thì, chuyện này do cô tự tìm đến, cho dù anh có đánh cô một trận, cô cũng chấp nhận.
Cô dám phân tâm sao?!
Mục Thiên Dã giữ vẻ mặt của cô trong mắt, rồi bỗng mạnh mẽ đè xuống.
...
Lý trí đã sớm bị quên lãng, chuyện còn trinh hay không, có máu hay không, cô đâu còn sức quan tâm đến điều đó.
Thời gian tiếp theo, Ninh Tiểu Phi căn bản không còn thời gian để suy nghĩ.
Thậm chí, cô cũng không biết người đàn ông đã dừng lại từ khi nào, cô cũng không biết mình đã ngủ thϊếp đi lúc nào...
Khi sáng hôm sau, cô bị chuông báo thức đánh thức, trong đầu vẫn chỉ là một mảng hỗn độn.
Chỉ mơ hồ nhớ lại như mình bị lửa thiêu đốt, lại như lá thu run rẩy trong gió, lúc thì như ở địa ngục, lúc thì như ở chốn tiên cảnh...
Cảm giác như đã leo qua vài ngọn núi, đi mấy ngàn dặm đường, toàn thân mệt mỏi, mềm nhũn.
Mặc dù nghe thấy điện thoại kêu, nhưng cô chẳng buồn nhúc nhích.
Mục Thiên Dã rời tay khỏi ngực cô, với tay lấy điện thoại của cô, tắt chuông báo thức...
Máy bay lúc 9 giờ rưỡi, anh nên dậy rồi.
Nhìn xuống bên mình, thấy khuôn mặt còn mang chút hồng hào, như một con thú nhỏ cuộn tròn trong lòng, Mục Thiên Dã, người luôn coi công việc là hàng đầu, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét chuyến công tác.
Nhíu mày, anh vươn tay lắc nhẹ vai cô.
“Dậy đi.”
“Đừng làm phiền em.”
Ninh Tiểu Phi ủ rũ nói một câu, lật người đưa lưng về phía anh.
Cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói còn hơi khàn và mềm mại, không giống như đang nổi giận, ngược lại còn có chút nũng nịu.
Mục Thiên Dã đặt tay lên vai cô, ánh mắt rơi vào vết dấu trên lưng cô, nhớ đến sự cuồng nhiệt của đêm qua, ngón tay đang nắm chặt lại có chút nới lỏng...
Thôi được, coi như tối qua cô ngoan ngoãn, lần này không tính sổ với cô!
Kéo chăn ra, Mục Thiên Dã đứng dậy đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, điện thoại trên bàn lại vang lên — để không bị trễ giờ, Ninh Tiểu Phi thường đặt vài chuông báo thức, để tránh việc dậy trễ.
Nghe một lúc, Ninh Tiểu Phi cuối cùng cũng dậy, lười biếng với tay lấy điện thoại, nhắm mắt tắt chuông báo thức, nheo mắt nhìn thời gian, há miệng ngáp một cái, thì thấy Mục Thiên Dã từ phòng tắm đi ra, mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng kéo chăn che mặt.
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ!
Mục Thiên Dã sớm đã để ý đến động tác của cô, thấy dáng vẻ như đang giả vờ không biết của cô, vừa tức vừa thấy buồn cười.
Bước tới gần, anh một tay vỗ vào chỗ chăn đang phồng lên.
Bên trong, chính là mông của cô, bị anh vỗ một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu một cái vộ mạnh như vậy mà còn không tỉnh thì chắc chắn là giả vờ, cô chỉ có thể cắn răng kéo chăn xuống, lộ ra một nụ cười.
“Chồng, chào buổi sáng!”
Mục Thiên Dã gật đầu.
“Buổi sáng tôi bay sang Đức để thương thảo một hợp đồng.”
__________
Mỗi ngày tui sẽ đăng 1-5 chương
Cứ mỗi 100k đề cử tui thêm 1 chương
Cứ mỗi 500k đề cử tui thêm 10 chương
Vậy nên mấy bà tích cực đề cử cho tui có động lực với nha