Chương 51

Mục Thiên Dã từ trên màn hình máy tính ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ninh Tiểu Phi từ ngoài cửa ngó đầu vào, lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn hắn."Lão công, uống canh!"

Làm sao, lại đi lấy lòng hắn rồi?

Cô biết nấu cơm?

Mục Thiên Dã có chút hoài nghi, thế nhưng vẫn từ trên ghế đứng dậy.

"Được."

Bận bịu cả đêm, hắn quả thực có chút đói bụng, cũng muốn thử xem tay nghề nha đầu này.

Nhìn thấy hắn đứng dậy, Ninh Tiểu Phi lập tức liền xoay người, quay lại phòng ăn, đi đến bên cạnh bàn lại nghĩ tới hộp ô mai còn ở trên bàn bếp, lập tức quay lại phòng bếp.

Mục Thiên Dã đi vào nhà ăn, nhìn thấy trên bàn có hai bát.

Một cái bát có nước màu nâu nhạt, một bát khác chính là một bát mì ăn liền nóng hổi.

Trứng gà vừa chín tới, nhìn qua thì đúng là kiểu lòng đào hắn thích, một ít hành trang trí, nhìn qua cũng khá bắt mắt.

Cũng không nhìn ra, nha đầu này cũng khá có tay nghề!

Mục Thiên Dã híp mắt nghĩ, nhìn qua cũng không tệ, không biết ăn như thế nào.

Ngồi xuống bàn, Mục Thiên Dã với lấy đôi đũa trên bàn, gắp lấy miếng trứng trong bát cho vào miệng.

Ninh Tiểu Phi ôm hộp ô mai trở lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn đang vô cùng không khách khí ăn trứng chiên của nàng.

Không phải chứ, người này sao lại ăn trứng của nàng!

Vất cả làm một đồ ăn ngon lại rơi vào miệng người khác, cô làm sao mà can tam, lập tức liền rống lên.

"Dừng lại!"

Mục Thiên Dã vừa mới cắn một miếng trứng chiên, mắt nghi hoặc nhìn về phía Ninh Tiểu Phi, sau đó nuốt miếng trứng xuống miệng.

"Thế nào rồi?"

"Ừm..." Ninh Tiểu Phi đối diện với ánh mắt của anh, cố gắng nhấp mắt một cách hợp lý, "Em.. Em chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng bắt em phải uống!"

Không phải chỉ là một tô mì sao, nếu anh biết tô mì kia không phải do cô nấu, còn giày vò cô đến lúc nào?

Anh có xem cô ngốc sao?

Mục Thiên Dã không giải thích với cô, chỉ đơn giản là ra lệnh.

"Uống đi!"

Ninh Tiểu Phỉ thậm chí còn khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên, đây là cái gọi là tự hại mình?

Ban đầu muốn hại anh, kết quả lại biến thành cô phải uống.

Sau khi nuốt xuống một miếng mì thơm ngon, Mục Thiên Dã nhìn cô đang nhìn mình với vẻ ngơ ngác, không vui nhíu mày.

"Đợi tôi cho em ăn?"

"Tất nhiên không phải." Ninh Tiểu Phỉ nhìn vào canh gừng trước mặt, nuốt nước miếng một cái, không cần nếm cũng biết rằng canh sẽ cay chết người, rồi nhìn xung quanh, "Trước tiên, em sẽ dọn dẹp bếp một chút, sau đó sẽ quay lại uống."

Cô vẫn còn đang ngồi trên ghế, một cánh tay anh đã đưa qua, đè trên đùi cô.

"Nhân lúc còn nóng, uống đi."

...

...