Ninh Tiểu Phi nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện thời gian buổi sáng đã trôi qua một cách vô thức.
Nhìn xuống bản kế hoạch đang viết dở, Ninh Tiểu Phi đưa tay đè ấn cái cổ đã mỏi nhừ.
“Năm phút.”
Đóng máy tính lại, Ninh Tiểu Phi đứng dậy dọn dẹp đơn giản, cầm lấy điện thoại với ví tiền, nhìn xung quanh bốn phía, không thấy Trương Việt đâu, lúc này mới quay người bước nhanh hướng cửa xuống lầu, đi xuống caanten tầng hầm của đài truyền hình.
“Phi Phi.”
Nhìn thấy Ninh Tiểu Phi, Diệp Kiều liền vẫy vẫy tay với cô.
Ninh Tiểu Phi bước nhanh đi tới, nhìn đồ ăn mà Diệp Kiều đã đặt trên bàn, không khỏi có chút xấu hổ.
“Lại để cậu mời, thật ngại quá!”
Diệp Kiều đem thìa đưa cho Ninh Tiểu Phi, ‘Ninh tiểu thư của chúng ta được điều đến tổ chuyên mục lớn có tiền đồ nhất, tương lai tiền đồ vô lượng, mình đương nhiên muốn hối lộ cậu, về sau đừng có tức giận, cho mình ôm một cái đùi của cậu.”
“Thôi đi.” Ninh Tiểu Phi gắp một con tôm, lột sạch đầu đuôi, “Ước chừng sáng sớm ngày mai mình liền phải cuốn gói rời đi!”
“Tại sao vậy?” Diệp Kiều không hiểu hỏi.
“Đừng nhắc tới nữa, ngày đầu đi làm đã đắc tội hai vị đại thần trong tổ.”
Diệu Kiều nhíu mày, một bộ dạng không tin, “Không thể nào, ai vậy?”
“Thần tượng của cậu, Bùi Nhược Hi, đồng thời còn có tổng đạo diễn của chương trình.”
“Cái gì?”
Diệp Kiều há to miệng ” Cậu điên rồi sao?”
“Hết cách, cậu cũng biết mình rồi đấy, chị đây là người “Dám đem Hoàng đế kéo ngã ngựa”, ai bảo bọn họ ép mình!” Ninh Tiểu Phi nhét con tôm vào miệng, “Bỏ đi, lúc ăn cơm không muốn nói mấy chuyện làm ảnh hưởng tới khẩu vị, lát nữa phải quay về viết kế hoạch! Sáng nay chưa ăn gì, đói chết rồi. . .”
“Nhìn cậu thật đáng thương, nào giống vị thiếu phu nhân gả vào nhà hào môn!” Diệp Kiều đem tôm mình bóc tới cho Ninh Tiểu Phi, “Mấy ngày nay mình giảm cân, cậu ăn đi!”
“Cậu còn giảm thì chỉ còn da bọc xương!” Ninh Tiểu Phi cắn con tôm, nhìn sang Diệp Kiều.
“Kia làm sao có thể, mình lại không giống cậu, trời sinh khuôn mặt nhỏ nhắn ăn ảnh.” Diệp Kiều hưng phấn lại gần Ninh Tiểu Phi, đè ép thanh âm, “Nói cho cậu biết, Lưu đạo tổ mình nói, cái này, một tháng tới có thể đem mặt nhỏ lại, cho người dẫn chương trình kia nghỉ đẻ, liền cho mình thay thế.”
“Thật à, quá tuyệt!” Ninh Tiểu Phi hưng phấn, bưng chén canh qua, “Nào. kính vị MC kim bài một chén!”
Diệp Kiều cùng Ninh Tiểu Phi là bạn học cao trung, hai người lại cùng trúng tuyển vào Học viện Báo chí phát thanh truyền hình, Ninh Tiểu Phi học báo chí, Diều Kiều học phát thanh truyền hình. Hai người cùng nhau vào đài truyền hình để thực tập, nhưng vì khác chuyên ngành nên không được chung một tổ làm việc.
Ước mơ lớn nhất của Diệp Kiều là một ngày nào đó trở thành người dẫn chương trình truyền hình, bây giờ nghe bạn tốt của mình đã tiến thêm một bước tới ước mơ, Ninh Tiểu Phi cũng thật lòng mừng cho cô.
“Cậu bên kia. . .Không sao chứ?” Diệu Kiều uống một hớp canh, lo lắng hỏi.
Ninh Tiểu Phi hờ hững đưa cái chén lên, “Không sao, lớn không được thì mình trở lại Bộ thông tin của mình.”
Ninh Tiểu Phi người này luôn báo tin vui giấu việc xấu, chuyện này Diệp Kiều cũng không giúp được gì, bất quá chỉ sợ gây thêm phiền phức.
Thời gian thì eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, không có nhiều thời gian ngồi nói chuyện phiếm, nhanh chóng ăn xong bữa trưa, Ninh Tiểu Phi tạm biệt Diệp Kiều, bước ra ngoài caanten.
Vừa bước vào thang máy, điện thoại liền vang lên, nhìn thấy dãy số xa lạ trên màn hình, Ninh Tiểu Phi nghi ngờ, nhận cuộc gọi.
“Quán cà phê tầng thượng, tôi chờ cô!”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ ngạo mạn.