Bên ngoài biệt thự, nghe thấy tiếng Mục Thiên Dã mở cửa, Chu Đào vội vàng chạy lại mở cửa xe giúp anh.
Như có gì đó không đúng, Chu Đào quay mặt lại, không khỏi một trận choáng váng trước diện mạo mới mẻ của chủ tịch nhà mình, liền không khỏi sững sờ.
Đi theo Mục Thiên Dã đã ba năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mục Thiên Dã mặc âu phục không thắt caravat, hơn nữa còn cảm thấy bộ dạng này có phần thanh thoát, cả người khí chất tự hộ cũng lộ ra tinh thần phấn chấn, ôn hòa hơn một chút.
Mục Thiên Dã nhíu này.
"Không tốt?"
"Sao có thể." Chu Đào tươi cười mở cửa xe, "So với trang phục ngày thường của ngài có phần phấn chấn hơn, trông tràn đầy sức sống. Con mắt của phu nhân quả thực rất tốt!"
Đi theo Mục Thiên Dã lâu như vậy, Chu Đào hiểu rõ phong cách ăn mặc của anh, hôm nay đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, không cần đoán cũng có thể biết, chắc chắn là công lao của phu nhân.
Cô gái ngốc kia?
Mục Thiên Dã nhớ đến hình ảnh của Ninh Tiểu Phi, không nói gì nữa, nghiêng người ngồi vào ghế sau.
Chu Đào quay đầu nhìn vế hướng cửa, "Có cần chờ phu nhân đi cùng không ạ?"
"Không cần."
Với sự lề mề của nha đầu kia, chỉ sợ trong vòng nửa giờ nữa cũng chưa thể xuống lầu, anh không muốn lãng phí thời gian chờ đợi một ai đó.
Chu Đào vươn tay, đóng lại cánh cửa sau, cũng ngồi vào ghế lái phụ, ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Xe lái về phía cổng biệt thự, Chu Đào nhanh chóng đem bảng báo cáo đã chuẩn bị kĩ càng cho Mục Thiên Dã.
"Ngài xem, có cần chuẩn bị xe cho phu nhân không?"
Tiểu khu này có vị trí và phong cảnh đều là tốt nhất thành phố, có thể nói là một khu an tĩnh giữa thành phố ồn ào tấp nập, diện tích cũng là vô cùng lớn.
Khu này là thiên đường cho người có tiền, nhưng đối với những người không phương tiện thì việc đi lại có đôi chút khó khăn.
Biệt thự của Mục Thiên Dã là nơi có phong cảnh tốt nhất, cũng an tĩnh nhất, khoảng cách ra khỏi tiểu khu cũng là xa nhất, không nói đến những cái khác, chỉ là từ biệt thự đi ra đến đường lớn cũng phải mất 10 phút đi bộ, nhà ga cùng tàu điện ngầm đều rất xa, tài xế taxi cũng biết bên trong toàn nhà giàu, khó kiếm ăn nên cũng không xuất hiện ở đây.
Mục Thiên Dã nhìn xuống văn kiện trong tay.
"Không cần!"
Nha đầu kia tay chân vụng về, nếu để cô lái xe ra đường quả thực chính là muốn chết.
Bất quá, khoảng cách từ nơi này đến đài truyền hình cô là việc có chút xa.
"Cậu bớt chút thời gian thu dọn căn chung cư Lan Đình một chút, chúng tôi sẽ tới đó ở."
Căn hộ Lan Đình gần đài truyền hình Ninh Tiểu Phi, ga điện ngầm cũng chỉ cách 20 phút đi bộ, nếu như chuyển đến đó, cô có thể đi làm thuận tiện hơn.
"Được ạ."
Chu Đào lập tức nhận mệnh.
. . .
. . .
"Nhường chút, nhường chút, cho qua, cho qua. . ."
Chui ra khỏi taxi, Ninh Tiểu Phi một đường chạy nhanh ra khỏi cổng thành phố A, chạy vào thang máy, giơ đồng hồ trên cổ tay lên nhìn.
Bởi vì Mục Thiên Dã mà chậm trễ thời gian, đợi cô tới nơi này đã là hơn tám giờ, không quản đến tiết kiệm tiền xe, liền đi đặt xe.
Mắt thấy kim phút đã chỉ qua số mười hai, quá thời điểm đi làm trong đài là chín giờ, Ninh Tiểu Phi không khỏi lần nữa muốn mắng chửi.
"Biếи ŧɦái, hỗn đản, sắc lang!"
Nếu như không phải anh muốn cô làm cái kia, cô chắc chắn sẽ không đến trễ.
Bây giờ liền xong rồi, ngày đầu tiên vào tổ liền đến trễ, lãnh đạo có thể đối với cô có ấn tượng tốt mới là lạ đó!
Nhìn cửa thang máy chậm chạp chưa đóng, Ninh Tiểu Phi bực mình vươn tay ấn nút đóng cửa.
"Đợi một chút."
Mắt thấy cửa thang máy đang đóng, một cánh tay đột nhiên vươn tới chặn lại, cửa thang máy tự động mở ra.
Ninh Tiểu Phi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai nam nhân mặc đồ đen tiến vào chen chúc trong thang máy, sau đó, một cô gái trẻ tuổi một thân mặc một chiếc váy vàng thời thượng cùng một nữ trợ lý tiến vào.