Chu Trợ Lý liên nhanh chóng chạy tới giúp hắn mở của xe, thấp thỏm nhìn đến Mục Thiên Dã ngồi vào ghế sau, nhìn hắn không nổi giận, lúc này mới cẩn thận mở miệng.
"Có cần đưa phu nhân về không?"
Mục Thiên Dã đưa mắt nhìn sang, Ninh Tiểu Phi áo quần lộn xộn, hai má đỏ bừng, vừa bước ra khỏi thang máy, nghe được tiếng Chu Trợ Lý, Ninh Tiểu Phi vội vàng xua tay.
"Không cần không cần, tôi tự trở về là được, các anh cứ bận việc của mình đi." Bắt gặp ánh mắt Mục Thiên Dã nhìn qua, cô lập tức nở nụ cười, hướng hắn vẫy tay, điềm nhiên hỏi: "Ông xã, đi đường cẩn thận."
Chú ý tới trên quần áo của cô, mơ hồ xuất hiện hai hạt đậu đỏ, bụng dưới lại một trận trướng đau.
Mục Thiên Dã thu tầm mắt lại, người liền nghiêm nghị hạ lệnh.
"Về công ty!"
"Phu nhân, gặp lại."
Chu Trợ Lý bận lo lắng chuyện Ninh Tiểu Phi, cấp tốc chạy tới, ngồi lên ghế lái phụ, lái xe cách cửa sổ xe hướng Ninh Tiểu Phi gật gật đầu, tài xế cũng khởi động lái đi.
Nâng tay phải lên vẫy nhẹ, một mực nhìn đến sau khi đèn xe biến mất ở góc rẽ bãi đỗ xe, Ninh Tiểu Phi lúc này mới lớn thở phào.
Nguy hiểm thật!
May mắn lái xe cùng trợ lý xuất hiện, bằng không, những vết tích trên người cô sẽ bị người kia nhìn thấy, đến lúc đó còn không phải đem cô diệt trừ hay sao.
Hướng lên kéo kéo cổ áo, cô cất bước hướng cửa đi ra ngoài, tâm tình khẩn trương vừa buông lỏng, lập tức liền cảm giác được thân thể dị dạng.
Mặt cúi thấp, nhìn xem trước ngực hai hạt nhỏ nổi lên, cô lập tức cực kỳ lúng túng.
Gia hỏa này, tay cũng nhanh thật đấy!
Nhìn trái phải không ai chú ý, cô kéo kéo quần áo, cấp tốc chạy trốn tới một góc khuất, đưa tay ra sau cầm tới cúc áo con đã bị Mục Thiên Dã cởi ra lần nữa cài lại đàng hoàng.
Cơ thể ngày hôm qua bị tra tấn da thịt, lúc này lại bọ quần áo cọ qua, lập tức một trận đau nhức.
"Biếи ŧɦái chết tiệt!"
Ninh Tiểu Phi chửi nhỏ một tiếng, kéo kéo quần áo, bước nhanh đi ra bãi đỗ xe, đi đến ven đường giơ tay lên, lại vội vàng đem lấy tay về, quay người đi hướng trạm xe lửa.
Mỗi ngày chỉ chi tiêu không có kiếm được gì, ví tiền của cô cũng là càng ngày càng gầy, cô tự nhiên cũng biết cái gì có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Đi tàu điện ngầm rồi lại đi bộ trở lại biệt thự, úp một gói mì ăn liền, Ninh Tiểu Phi ôm mì ăn liền đi vào lớn như vậy phòng ăn, ngồi xếp bằng đến đắt đỏ gỗ thật bàn ăn bên trên, lập tức liền không khách khí ăn như gió cuốn.
Đem canh còn lại một hơi uống cạn vào bụng, cô thỏa mãn xoa xoa cái bụng no căng, đem hộp mì ném vào thùng rác, quay người lên lầu.
Bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo trên người, Ninh Tiểu Phi bật mở vòi nước, ngâm nga một bài hát.
Ăn no tắm rửa sạch sẽ, lại đánh một giấc, đây mới đúng là thời gian cuối tuần. . .
Ánh mắt chặm vào người trong gương, cô nhíu mày xoay người, đứng thẳng trước gương.
Một thân hình mảnh mai, thon gọn phản chiếu trong gương, chỗ nào cần gầy thì gầy, chỗ nào cần da thịt thì cũng rất rõ ràng. . .
Đối với cơ thể mình, Ninh tIểu Phi vẫn là có chút kiêu ngạo, bất quá bây giờ, không có ai có thể chia sẻ tâm tình này cùng mình, một bộ khóc không ra nước mắt.
Mấy cái dấu tích trên đùi kia tính là gì, phần trên của cô mới gọi là tuyệt vời, hai cặp bồng đào tự nhiên không cần phải nói xung quanh liền có vài dấu hôn tím nhạt. . .
"Thật sự là biếи ŧɦái, chưa từng thấy con gái sao?"
Ninh Tiểu Phi tức giận chửi rủa, quay người rảo bước tiến vào bồn tắm, khi bộ ngực tàn tạ bị chạm qua nước lại là một trận đau nhói, cô nhịn không được lại muốn mắng tên biếи ŧɦái kia vài câu.
"Biếи ŧɦái chết tiệt, nguyền rủa người cả đời cũng không cứng lên được, kiếp sau chỉ có thể làm thị, bị AIDS, chỗ kia bị sùi mào gà. . ."