Cô vốn muốn nói "Lát nữa em tự về", thế nhưng còn chưa nói xong, Mục Thiên Dã đã bá đạo hạ lệnh.
"Đi theo anh."
Nam nhân thanh âm không cao, lại uy nghiêm phải không cho cự tuyệt, cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay của người đàn ông trên cổ tay, Ninh Tiểu Phi không dám phản bác.
Ai mà không biết vị này còn có một biệt danh khác là "Mục Diêm Vương", tại thương trường chọc tới anh ta chỉ có một con đường chết, vạn nhất hắn trở mặt tại chỗ, cô vừa mới cáo mượn oai hùm sự tình ngay lập tức sẽ bại lộ, về sau Quý gia đối với cô sẽ càng thêm tệ, càng thêm không đem cô để vào mắt.
"Ông ngoại, con cùng Thiên Dã đi trước."
Ninh Tiểu Phi hướng Quý lão gia tử vẫy vẫy tay, đi theo Mục Thiên Dã đi ra ngoài, nhớ tới túi xách của mình lại vội vàng dừng bước lại, cảm giác được cô dừng lại, Mục Thiên Dã không vui quay sang.
Bị ánh mắt của anh quét qua, sau lưng lập tức phát lạnh, cô vội vàng bày ra bộ mặt tươi cười.
"Em quên túi xách."
"Chu Dương!"
Mục Thiên Dã cũng không quay đầu lại gọi một tiếng Chu Trợ Lý, Chu Trợ Lý lập tức liền chạy lại, giúp Ninh Tiểu Phi lấy cái túi xách, anh liền tiếp tục hướng phía trước, lôi kéo cô sải bước đi ra ngoài.
Nam nhân chân dài bước lớn, Ninh Tiểu Phi chỉ có thể lon ton đuổi theo, trên đường đi một màn ảo não.
Cua của cô, đến miệng rồi còn bay, còn tận hơn nửa đấy, thật phung phí của trời.
Trước đó, thời điểm ở Quý gia, người nhà cậu đỗi xử với cô rất tệ, thế nhưng là dù sao còn có lão gia tử, cứ việc cắt xén bao nhiêu, đến cùng vẫn là sẽ cho cô một chút tiền tiêu vặt. Từ khi cô lấy chồng, mợ liền lấy lý do cô không còn là người Quý gia, cũng không tiếp tục chịu cho cô tiền tiêu vặt.
Quý gia bên kia mặc dù cho cô một căn biệt thự lớn, nhưng lại không có người cho cô tiền sinh hoạt, cô hiện tại bất quá chỉ là thực tập ở đài truyền hình, Phí thực tập ít ỏi, trên cơ bản không có thu nhập gì, một tháng này hoàn toàn chính là đang dùng tiền tiết kiệm.
Để trang trải cuộc sống sau này, cái gì có thể tiết kiệm cô đều tiết kiệm, ở chỗ làm chỗ làm thì ăn ở canteen, về nhà cũng chỉ ăn mì gói, đừng nói là cua, đến cả mùi vị của thịt cô cũng sắp quên rồi.
Bị Mục Thiên Dã kéo vào thang máy, cô lập tức liền đưa tay đem nốt cái chân của kia bỏ vào miệng, chí ít còn có một cái chân, xoa dịu cơn đói khẩn cấp của cô.
Ngay khi cánh tay vừa đưa lên, cổ tay liền ngay lập tức bị một cánh tay giống như kẹp sắt bắt lấy, lần nữa đem chân cua đã đến bên miệng cô rời đi’
“Anh!” Cô theo bản năng muốn phát hỏa, lại nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, lại vội vàng đem lời nói đã đến cửa miệng kia nuốt trở lại, mềm nhũn nũng nịu: “Ỗng xã, đau!”
Nghe được cô kêu “đau”, trước mắt Mục Thiên Dã lại lần nữa hiện lên dáng vẻ cô bị hắn đè xuống trên giường, ánh mắt lướt qua cô bởi vì chạy theo mà bộ ngực phập phồng, dời lên, rơi đến khuông mặt nhỏ nhắn của cô
Đưa tay nắm cằm cô, anh bá đạo hạ lệnh
"Há miệng!"
Thanh âm của người này dường như có một loại sức mạnh khiến người ta theo bản năng nghe theo. Ninh Tiểu Phi nghe lời mở miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn về phía anh, sau đó chính là một nụ hôn khiến cô cơ hồ muốn hít thở không thông.
Anh tùy ý dây dưa môi lưỡi của cô, giống như ông chủ trang trại đang tuần tra lanhx thổ của mình, lại như một người đang nếm rượu, cẩn thận không bỏ xót một bất kì sự mềm mại nào của cô.
Cô chỉ kịp uống một ngụm trong ly nước ép trái cây, hương vị kia giống như quả chín, tươi mới mà ngọt ngào, hấp dẫn làm vị giác của anh muốn nhấm nháp.
. . .
. . .
Khúc dạo đầu câu chuyện, một đoàn xe lửa bắt đầu chạy, tu tu, xình xịch ——
Phóng viên: Mục tiên sinh, trừ công việc bên ngoài anh thích nhất làm việc tình là cái gì?
Mục Thiên Dã: Suy nghĩ tưởng tượng.
Ninh Tiểu Phi: Mục Thiên Dã, anh cái đồ thối lưu manh!
Công tử như tuyết: Từ đó về sau, tất cả thành ngữ đều có mới ý nghĩa.
Quần chúng ăn dưa: Ngay khi lọt hó Côn Tư, tiết tháo là cảu người khác
. . .
. . .
Một năm mới, bắt đầu câu chuyện mới, nếu thích thì ở lại, không thích. . . xin mời yên lặng rời đi, để ta cảm thấy mọi người đều thích ra, ha ~!~
2017. 1.16, ta có một đoạn tình cảm mới, muốn cùng mọi ngươi chia sẻ.